Điền Duyên

Chương 193 : Hài hước đại giới

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Hòe Hoa đi đến cạnh cửa viện, không biết cần thứ gì, thấy tình cảnh đó cười với Lâm Xuân nói: "Xuân Sinh ngươi thật lợi hại. Xem, Nhị Ny các nàng không hề tức giận chút nào, đều khen chúng ta tốt, thích nhất Đỗ Quyên."



Lâm Xuân "Nga" một tiếng, hỏi "Nàng thích Đỗ Quyên?"



Hòe Hoa gật đầu nói: "Nàng thẳng thắn nói hết ra, cũng không có gì. Tính cách Đỗ Quyên tốt, già trẻ không ai không thích, nàng đương nhiên cũng thích. Còn nói trước đây không biết Đỗ Quyên tốt như vậy, bằng không đã sớm đến tìm nàng chơi. Hiện tại nàng và Đỗ Quyên rất thân."



Đề cập tới Đỗ Quyên, Lâm Xuân đứng lại nghe, hay bởi vì chân Hòe Hoa chưa lành hẳn, đi lại rất chậm, hắn cũng thả chậm cước bộ đi cạnh nàng, cùng nàng sóng vai chậm rãi đi tới.



Từ xa nhìn lại, hai người một người cao ngất, một người nhỏ nhắn mềm mại lả lướt, cực kỳ hài hòa xứng đôi.



Vợ Đại Đầu cùng vài phụ nữ sang bên này bới cơm bưng thức ăn, từ xa nhìn thấy tình cảnh này không khỏi sửng sốt. Chợt nhớ tới tối qua Xuân Nhi phơi khăn lau mồ hôi lên cành trúc cạnh cửa. Bởi vì màu sắc khăn vải của mọi người đều như nhau, chắc hắn sợ lẫn lộn với khăn của các ca ca, nên tự mình giặt phơi lên cành trúc. Nàng trong lúc vô ý nhìn thấy một góc khăn thêu một đoá hoa nhỏ, rất quen thuộc, lại nghĩ không ra là hoa gì. Lúc ấy còn nghĩ là không phải Đỗ Quyên giúp hắn thêu, bây giờ nhìn thấy Hòe Hoa, chợt nhớ ra không phải đó là hoa hòe sao!



Nàng cả kinh không thể coi thường, đứng tại chỗ không động chân.



Mấy ngày nay hai bên nhà đều là người đến người đi không ngừng, vừa lúc Phùng Thị cũng lại đây, thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, liền hỏi: "Nghĩ gì thế? Sao lại không đi?"



Vợ Đại Đầu vội cười nói: "Nhớ tới một thứ chưa lấy, đợi một lát lại đi lấy."



Nói xong cùng nàng đi vào.



Lại nói Lâm Xuân và Hòe Hoa vừa nói chuyện vừa tiến vào, Quế Hương nhìn thấy mặt trầm xuống, lập tức la lớn: "Xuân Sinh ca ca, nói cái gì đó? đang đợi ngươi ăn cơm."



Lâm Xuân vội đáp ứng một tiếng, vội vàng đi qua ngồi xuống.



Hòe Hoa nhìn Quế Hương nhẹ nhàng cười, cũng không để ý.



Hiện tại tâm nàng đã định chút ít, cũng nghĩ thông suốt.



Nàng muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Lâm Xuân, gợi ra sự chú ý của hắn, làm cho người bên ngoài hiểu lầm, tất yếu phải dựa vào Đỗ Quyên. Bởi vậy, trước mặt Lâm Xuân nàng khen ngợi Đỗ Quyên, một mặt quan tâm nàng, một mặt biểu lộ ra mình và nàng có quan hệ không tầm thường.



Nàng cũng không có cảm thấy làm như vậy có gì sai.



Vợ Đại Mãnh và Đỗ Quyên đều nói, nam nhân tốt phải đoạt.
Đỗ Quyên thở phì phò xoay người, khóe mắt thoáng nhìn khăn mặt có cái đồ án ở trong góc, cũng không thấy rõ, cũng không hỏi thêm, một mạch chạy vào phòng bếp rửa mặt.



Lâm Xuân cũng theo vào phòng bếp.



Hòe Hoa đã sớm nhìn chăm chú vào hai người, thấy bọn họ thân mật, tuy vẫn có chút khó chịu, bất quá so với lúc trước tốt hơn nhiều. Nàng phải có đầy đủ kiên nhẫn, từ từ đến, không thể gấp.



Đang bận rộn, nàng bỗng nhìn thấy một thiếu niên nhìn Đỗ Quyên si ngốc sững sờ. Đây là đường đệ Cửu Nhi, gọi Bát Cân, là con trai của ngũ đệ Lâm Đại Mãnh.



Vốn nàng chưa để ý, bởi vì Đỗ Quyên như vậy, cả ngày trên mặt đều hào phóng tươi cười, không ai không thích, các thiếu niên càng thất mát mắt. Chỉ là chính nàng cũng thường bị thiếu niên trong thôn chú ý. Nhưng nàng phát hiện Bát Cân nhìn Đỗ Quyên có chút bất đồng: ánh mắt làm người ngượng ngùng.



Nàng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó liền để ý.



Cẩn thận quan sát, tim bắt đầu đập mạnh, giống như phát hiện điều bí ẩn.



Bát Cân này, lúc trước mặt người thường hì hì nhìn Đỗ Quyên, không tính là luống cuống. Khi có một mình thì rất đáng sợ. Tuy Hòe Hoa ngây thơ nhưng đã biết chuyện, cảm thấy hắn có chút âm tà, đối với Đỗ Quyên có khát vọng thèm nhỏ dãi rất mãnh liệt, thần thái thực không chịu nổi.



Việc này nàng không nói với ai, chỉ càng lưu tâm Bát Cân.



Lại bận rộn một ngày, tới buổi trưa ngày kế, nhà Lâm gia đã có thể thượng lương ở đỉnh cao nhất. Bất quá, vì muốn giờ lành, đem thượng lương an bài vào buổi sáng ngày mai, tiệc rượu cũng mở vào trưa ngày mai.



Lúc chạng vạng, Nhậm Tam Hòa và đám người Thu Sinh săn thú trở lại, thu hoạch rất khá.



Đám phụ nữ lập tức suốt đêm công việc lu bù lên, lột da, rửa dọn, chặt chém, hầm xương, vội hết một đêm.



Ngày hôm sau sắc trời mời vừa hừng sáng, Lâm gia già trẻ lớn bé gần hơn hai trăm miệng đều tới. Lâm thái gia hơn một trăm tuổi tự tay cầm dải lụa đỏ Đại Lương, do đời chắt cháu trai mang lên giá xà nhà, sau đó đóng đinh cái rui và đòn tay...



Đến tận đây, nhà Lâm Xuân chính thức xem như xây xong.



Lâm thái gia nhìn qua tám gian phòng chính, hồn nhiên đại khí, nếu như xây thêm hậu viện, tòa nhà này chính là đại trạch viện hai tầng.



Không thể tưởng được nhị phòng yếu kém nhất cũng có hôm nay, xem ra có khả năng vượt qua đại phòng, không khỏi cảm khái, thầm nghĩ nhị tiểu tử dưới suối vàng nhìn thấy con cháu có tiền đồ như vậy, cũng nên cười đi.