Điền Duyên

Chương 194 : Biến cố bắt đầu

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Tiệc rượu buổi trưa mở tại phòng mới xây, náo nhiệt phi thường.



Đầu bếp chính như cũ do Hồng Cô trong thôn và Đại Nương chấp chưởng, nấu nướng ngay tại nhà bếp Lâm gia. Đỗ Quyên và đám thiếu nữ vẫn ở Hoàng gia, chỉ làm chút việc vặt như nấu nước pha trà, bỏ lại việc nấu cơm.



Tiệc rượu vòng thứ nhất do người hỗ trợ xây nhà ngồi trước, xem như đáp tạ bọn họ.



Lâm Xuân và đám người Cửu Nhi cũng lên bàn đi bồi thiếu niên trong thôn, uống rất nhiều rượu, ra khỏi hội trường vẫn còn hưng trí, đều đến Hoàng gia tìm nhóm thiếu nữ uống trà, tán dóc, kỳ thật là để nhìn tiểu cô nương.



Bởi thân thích Lâm gia nhiều, rất nhiều khách lúc đợi ghế ngồi, trước nghỉ tại Hoàng gia.



Tiệc rượu vòng thứ hai bắt đầu, bớt đi không ít người, như cũ còn dư không ít.



Làm con dâu tương lai Lâm gia, Hoàng Tước Nhi không dám chậm trễ, khách khí tiếp đón các nàng, Đỗ Quyên cũng giúp chiêu đãi.



Hòe Hoa phát hiện Bát Cân không thích hợp: hai mắt xích hồng, ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, si mê càng thêm si cuồng.



Nhưng bởi vì người nhiều, hắn cuối cùng vẫn ẩn nhẫn.



Hòe Hoa ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm, bởi vậy vẫn lưu tâm hắn.



Thấy hắn đi ra sau viện thì nàng cũng giả vờ đi ra chuồng heo đổ nước bẩn. Đi theo, lại phát hiện hắn núp trong đống cỏ khô ở hậu viện, không biết làm cái gì. Lặng lẽ tới gần nhìn, kinh hoảng cả người xụi lơ, nếu không nhờ bức tường thì đã té ngã.



Bát Cân thẳng tắp dựa vào đống cỏ khô, thống khổ kêu rên. Hạ thân của hắn, quần áo đã bị kéo lên, tốc tốc run run. Vốn Hòe Hoa còn ngây thơ, đợi nhìn thấy hắn thò tay phải vào nội y thì bỗng nhiên hiểu cái gì, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.



Nàng kinh hoàng, nín hơi, chậm rãi lui ra ngoài.



Chờ đến tiền viện, nàng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, rửa sạch bồn trong tay, còn nói đùa vài câu với Nhị Nha, trong lòng suy nghĩ đủ điều nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.



Đang trù trừ thì nhìn thấy Lâm Xuân đi ra hậu viện, có thay đổi. Nàng hít sâu một hơi, quyết định vì tương lai của mình cược một phen.



Nhưng là, Đỗ Quyên...



Nghĩ tới điều này, tim nàng không thể ức chế bắt đầu đập mạnh.
Tiểu Liên tuyệt vọng thêm sợ hãi, dùng sức giãy dụa, đá đánh hắn.



Nước mắt rơi như mưa, như thế nào cũng không nghĩ tới bị tai họa bất ngờ này.



Sân trước sân sau cách nhau vài chục bước, Tiểu Liên kêu vài tiếng đã sớm kinh động thiếu niên ở tiền viện. Cửu Nhi, Tiểu Quả Cân, Hoàng Tiểu Bảo, Hạ Sinh tràn tới, nhìn thấy tình cảnh sau đống cỏ khô, không khỏi hít một hơi lạnh.



Lúc ấy quần Bát Cân đã tụt xuống mắt cá chân, trần truồng đưa lưng về mọi người; Tiểu Liên hoàn hảo, tuy đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch, nhưng tốt xấu còn mặc trên người.



Mọi người nhẹ nhàng thở ra, không có xảy ra việc gì là tốt rồi.



Trong lòng mọi người đều trầm xuống: việc này tuyệt không là việc tốt!



Cửu Nhi khí nộ không thôi, như lão ưng bắt gà con, xách Bát Cân lên.



Nhưng Bát Cân đã điên cuồng, vẫn chế trụ Tiểu Liên không chịu buông tay.



Hạ Sinh liền đi lên cho hắn một quyền, mắng: "Súc sinh!"



Cùng mọi người ba chân bốn cẳng ra sức giải cứu tiểu biểu muội.



Tiểu Liên được giải thoát xong, lại bị mấy thiếu niên nhìn, xấu hổ và giận dữ muốn chết, sợ hãi cả người run rẩy. Hạ Sinh ôm nàng an ủi, muốn mang nàng đi.



Tiểu Liên căn bản mất đi năng lực hành động, không động đậy, bị nhị biểu ca kéo, nói đúng hơn là lôi đi. Thiếu nữ mười mấy tuổi, bị chuyện như vậy, tương đương như gặp tai ương ngập đầu, trong lòng nàng bị sợ hãi bao phủ, mụ đầu không biết làm gì cả.



Ra tới gần tiền viện, nỗi sợ hãi làm cho nàng không thở nổi.



Nàng nói năng lộn xộn run run nói: "Không trách ta! Không trách... Ta..."



Hạ Sinh vội an ủi: "Là không trách ngươi. Đều do Bát Cân vô liêm sỉ."



Tiểu Liên không nghe lời hắn nói, lẩm bẩm, bỗng nhiên trong lòng vừa động, nhớ tới sự điên cuồng của Bát Cân, nhớ tới lúc hắn khi dễ mình không ngừng kêu "Đỗ Quyên", tất cả nỗi sợ hãi của nàng dũng mãnh lao tới.