Điền Duyên

Chương 202 : Cự tuyệt Cửu Nhi (2)

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Lâm Xuân cũng rầu rĩ, bình thường tìm Đỗ Quyên cũng dễ dàng, bởi vì mọi người đều bình thản. Một khi đề cập đến chuyện riêng tư, liền cảm thấy khắp nơi đều không an toàn.



Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ta sẽ đi hỏi ngay bây giờ.”



Cửu Nhi mở to hai mắt, lắp bắp nói: “Bây giờ? Ta... ta không chuẩn bị... Sao... Hỏi thế nào?”



Vừa nói, vừa khẩn trương kéo vạt áo.



Lâm Xuân thấy hắn như vậy thật không lời gì để nói, lại không đành lòng, càng kiên định hơn muốn hắn lập tức bỏ đi ý niệm, “Chuẩn bị cái gì? Ngươi bình thường không phải thích mau chóng sao! Hiện tại ít người, ngươi trực tiếp đi vào hỏi là được. Tìm chỗ nói, coi chừng lại chọc ra chuyện phiền toái. Lại nói, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, hỏi ở Hoàng gia, an toàn hơn bất cứ nơi nào. Ta trông chừng cho các ngươi.”



Cửu Nhi càng khẩn trương coi trọng việc này, lòng Lâm Xuân càng bất an.



Cũng không biết là chính hắn bất an, hay là bất an thay cho Đỗ Quyên.



Hắn cảm thấy mình không muốn đợi thêm khắc nào, thúc Cửu Nhi lập tức đi hỏi Đỗ Quyên, “Dao sắc chặt đay rối”, “Đau dài không bằng đau ngắn”, mau chóng chặt đứt ý niệm này của hắn, đỡ phải ra lắm chuyện về sau.



Huynh đệ nhà mình giúp mình như vậy, còn có gì mà do dự?



Cửu Nhi liền hạ quyết tâm, xoay người cùng Lâm Xuân lại đi vào sân Hoàng gia.



Đỗ Quyên thấy sửng sốt, “Tại sao lại tới nữa?”



Cửu Nhi liền im tiếng, đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Hoàng Ly.



Lâm Xuân rất dứt khoát đối với Hoàng Ly nói: “Hoàng Ly, ngươi qua bên kia, chúng ta có việc nói với nhị tỷ ngươi.”



Hoàng Ly nghe xong chu môi. Chuyện của nhị tỷ chính là chuyện của nàng, bắt nàng đi sao được chứ?



Nhưng hiếm khi Lâm Xuân nghiêm chỉnh yêu cầu nàng, nàng không thể không hiểu chuyện.



Thôi, tránh ra trước, hỏi nhị tỷ sau.



Bé gái liền đi ra chân tường phía tây tưới nước cho dây bí đỏ non.



Lâm Xuân thấy nàng đi, liền nhặt lên cái cuốc nhỏ nàng bỏ lại, rồi từ dưới đất bên người Đỗ Quyên cầm mấy cây bí đỏ non còn lại lên, nói: “Để ta đến cắm.”



Rồi đi tới tường viện phía nam, thuận tiện nhìn người tới cửa.
Đỗ Quyên mỉm cười nói: “Ta còn có cây non.”



Đúng lúc này, vợ Đại Đầu kêu Đông Sinh tới kêu tỷ muội Đỗ Quyên qua bên đó ăn cơm.



Nhớ tới nhị mợ, Đỗ Quyên không muốn đi.



Lâm Xuân lạnh mặt nói: “Ngươi sợ nàng cái gì? Càng như vậy càng phải đi.”



Đỗ Quyên nghĩ cũng phải, kẻ tiểu nhân như vậy, ngươi càng lùi nàng càng không biết tốt xấu. Buổi tối còn không biết sao trước mặt người chửi mình nữa. Đi vừa lúc hành sự tùy theo hoàn cảnh.



Buổi tối Lâm gia có không ít người, đủ bày bảy tám bàn. Đàn ông ở tại phòng khách chính phía đông, đàn bà ở tại phòng khách phía Tây.



Bởi vì buổi chiều Lâm đại gia đã cùng nhị cữu Lâm Xuân định việc hôn nhân của Bát Cân và Tiểu Liên, cũng cho sính kim, dù không thích bọn họ, vừa mới định làm sui gia cũng phải phái người bồi tiếp.



Lâm gia tộc người đông, luôn có một số người thích nhàn thoại, nhị mợ lại một bụng bất bình, cảm thấy Tiểu Liên bị Đỗ Quyên hại, gặp ai cũng kể lể. Trong miệng nàng, Đỗ Quyên thành yêu tinh quyến rũ huynh đệ Lâm gia, Bát Cân mất hồn mới nổi điên làm hại Tiểu Liên.



Bát Cân sắp thành con rể nàng, đương nhiên không thể trách, hết thảy đều đổ hết cho Đỗ Quyên.



Đại mợ cũng là một bụng hận, cảm thấy Lâm gia không đáp ứng việc hôn nhân của Thu Sinh và Tiểu Phương, cũng do việc này liên lụy; hơn nữa lúc trước Tiểu Phương cãi nhau với đám con gái ở Hoàng gia, thịt thà nấu nướng đều là chủ ý của Đỗ Quyên, nên miệng không có lời hay, “Lấy đồ của Lâm gia, còn khuyến khích Xuân Nhi đưa hộp trang điểm cho người ta cả đời.”



Chuyện này đích thực thật quá đáng!



Một số người Lâm gia không rõ nội tình nhất thời bất mãn Đỗ Quyên.



Nhị mợ căm hận nói: “Ba tuổi xem lão. Nàng mới có tí tuổi đã sờ Tước Nhi của con trai, có thể là thứ tốt lành gì!”



Đại mợ đến thời gian dài, nghe nói nhiều chuyện cũ, lập tức nói: “Không phải sao, sau này còn nháo lớn nữa: trưởng bối định sẵn thân không bằng lòng, nháo cho gà bay chó sủa, còn không tiếp nhận gia gia nãi nãi, làm 2 vợ chồng lão Hoàng gia tức xỉu, Hoàng lão đầu thiếu chút nữa tức chết rồi...”



Nhị mợ lập tức phấn chấn, không chờ nghe xong, liền lớn tiếng nói: “Làm sao nàng có thể vui vẻ được? Định thân xong là không thể quyến rũ con trai. Gương mặt lẳng lơ kia, làm Xuân Nhi, Thu Sinh, Cửu Nhi, Đông Sinh, Hạ Sinh đều mê mụ đầu. Cô nương chúng ta mù mắt mới nhìn không ra bộ mặt thật của nàng. Ba khuê nữ người ta giở thủ đoạn, toàn dựa nhi tử nàng nuôi, nàng còn nghĩ là thứ tốt, một lòng muốn cưới về làm con dâu... Trời sinh ra thứ lẳng lơ, may xiêm y còn muốn thêu hoa. Con gái gia đình nông dân chúng ta nào có như vậy? Bận rộn muốn chết còn bày vẽ...”



Người nghe bất tri bất giác gật đầu, cảm thấy có đạo lý.



“Ăn còn muốn ăn ngon, nấu nướng phải cầu kỳ như vậy sao, dỗ làm huynh đệ Lâm gia xoay quanh, cả ngày qua Hoàng gia đưa thịt...”



Tỷ muội Đỗ Quyên đã đi vào, cùng đám người Quế Hương ngồi vào cái bàn sát tường.