Điền Duyên

Chương 203 : Phản kích

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Nhị mợ các nàng nói hứng thú, căn bản không chú ý chung quanh, như cũ đem chuyện Đỗ Quyên từ nhor đã bú sữa vợ Đại Đầu ra nói, từng chuyện lôi ra phê phán, chứng minh nàng là hồ ly tinh đầu thai.



Đám người Phùng Thị hỗ trợ, đang ở trong bếp bưng thức ăn, còn chưa tới.



Trong đám người ngồi vào bàn, có vài người nghe nhàn thoại, xem náo nhiệt; Có kẻ không muốn đắc tội hai bên, cúi đầu làm như không nghe thấy; Còn có nguowì hùa theo hỏi tới; Lại có người có quan hệ không tệ với Hoàng gia  hoặc trong lòng hiểu người, thay tỷ muội Đỗ Quyên nói công đạo, tới phản bác kịch liệt.



"Ngươi có nghe đứa con gái út buổi trưa mắng người không? Khuê nữ nhà ai có thể mắng ra lời như thế? Đó là lời nói của con nít sao? Nàng há mồm là nói, rất quen thuộc!"



Chứng cớ của nhị mợ vô cùng xác thực, cắt câu lấy nghĩa, nhưng căn bản không đề cập tới mình mắng một đống ô ngôn uế ngữ trước, mới làm cho Hoàng Ly mắng lại.



Trong ý thức của nàng, nàng là phụ nữ có chồng có thể chửi người; Hoàng Ly là con gái, bị mắng cũng phải nhịn, phải chịu đựng, nếu chửi lại là thành con gái không tuân thủ bổn phận, không phải là thứ tốt.



Hoàng Ly tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt tuôn xuống.



Bất đắc dĩ Đỗ Quyên nắm chặt nàng, không cho nàng lên tiếng.



Rốt cuộc Hoàng Tước Nhi nhịn không được, đứng dậy lớn tiếng nói: "Nhị mợ, miệng ngươi sạch sẽ chút."



Đám người nhị mợ lúc này mới phát hiện tỷ muội Đỗ Quyên đã tới, chẳng những không thu liễm, ngược lại càng hưng phấn hơn.



Nàng đang ngại không có đối thủ, mình nói chưa đã đâu.



Việc hôn nhân của khuê nữ đã giải quyết, còn thêm được một số lớn bạc, mọi thứ đều hài lòng, chỉ có một thứ không như ý: chính là một hơi nghẹn ở ngực không ra, nên muốn lấy tỷ muội Hoàng gia xả giận.



"Sạch sẽ? Ngươi sạch sẽ chắc? Gia gia nãi nãi ngươi giúp ngươi định thân không bằng lòng, không biết xấu hổ ỷ vào mình là ngoại sanh, mới bây lớn đã lẳng lơ... Tiểu Liên nhà ta còn nằm kia, các ngươi làm như không có chuyện gì, lại chạy đến rêu rao khoe khoang. Trời sinh lẳng lơ, đĩ thoả, một hồi cũng không ngồi yên..."



Đỗ Quyên trước thấp giọng quát Hoàng Ly ngừng, nói: "Xem ta!" Rồi kéo Hoàng Tước Nhi cho nàng ngồi xuống, thấp giọng nói với nàng hai câu, Hoàng Tước Nhi mới nén lệ không lên tiếng.



Nhị mợ thấy như vậy, càng không chút kiêng kỵ chửi lớn hơn. Các loại ô ngôn uế ngữ ùn ùn xuất hiện, không hề trùng lắp. Bọn người Quế Hương nghe không thể nhịn được nữa.



Sớm đã có người nghe, đi ra ngoài kêu người.



Phụ nữ mang thức ăn đi vào cũng quay đầu tìm vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu báo cho họ biết việc này, hai người liền vội vàng chạy tới, ngay cả cha con Lâm Đại Đầu cũng nghe tin đuổi tới.



Đỗ Quyên đang đợi cơ hội, vợ Đại Đầu vừa đến cửa, nàng lập tức thúy thanh kêu lên: "Đại Đầu thím!"




"Đập chết nàng!"



Đỗ Quyên đập đám người nhị mợ mặt đầy mỡ, mắt đều bị mờ, không cho các nàng cơ hội há mồm mắng, sau đó thấy tốt liền thu tay, kéo Hoàng Ly, ra lệnh nàng đừng chọi nữa.



Đến tận bây giờ Hoàng Ly mới bội phục nhị tỷ, kỷ luật nghiêm minh, lập tức dừng tay.



Hai chị em vừa dừng tay, nhị mợ và đại mợ một bụng hỏa khí lập tức phóng thích ra, không ai kịp ngăn cản: "Ba cái đồ phế thải, từ nhỏ đã lẳng lơ quyến rũ hết đàn ông cả thôn, già trẻ đều không tha... Không tiếp nhận gia gia nãi nãi, súc sinh..."



Trong phòng thực im lặng, hai phụ nữ ô ngôn uế ngữ phun loạn, rất đột ngột.



Dù là ở đây đều là phụ nữ nông thôn, thường ngày điều thô tục nói hỗn đều nghe qua, cãi nhau mắng nhau với người khác cũng nghiêm túc chửi, nhưng khi nhìn ba tỷ muội Đỗ Quyên như hoa, đều cảm thấy này tiếng mắng chửi này quá chói tai.



Cố tình người Hoàng gia không nói tiếng nào, đứng nghe.



Đỗ Quyên gắt gao lôi Hoàng Ly, nghiêm khắc cấm nàng cãi lại.



Hoàng Tước Nhi cũng lôi kéo Phùng thị, nháy mắt không cho nàng lên tiếng.



Nàng cảm thấy, Đỗ Quyên còn có hậu chiêu.



Quả nhiên, Đỗ Quyên để hai phụ nữ kia mắng một lúc lâu, thấy huynh đệ Lâm Xuân muốn bùng nổ, lập tức kêu lớn: "Đại Đầu bá bá!"



Lúc này, nàng không có kêu Đại Đầu thím, mà gọi là Lâm Đại Đầu.



Lâm Đại Đầu mặt đầy nộ khí đi vào.



Nhị mợ còn không cảm thấy gì, cho rằng Đỗ Quyên muốn Lâm Đại Đầu vì nàng ra mặt, càng ra sức mắng.



Đỗ Quyên lại hỏi: "Đại Đầu bá bá, ngươi nói, ta có nên đập hay không?"



Gân xanh trên trán Lâm Đại Đầu đập loạn, lớn tiếng nói: "Đập!"



Một lời chưa xong, Hoàng Ly chộp lấy cá kho tàu ném qua.