Điền Duyên

Chương 207 : Rời đi

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Hoàng Chiêu Đệ biết nhi tử nhớ thương Đỗ Quyên.



Nhưng dù Đỗ Quyên tốt, hiện tại cũng không xứng với con trai nàng.



Nàng không nghĩ tới việc này nữa.



Nhưng thỏa mãn mọi yêu cầu của nhi tử thành thói quen của nàng, cho nên nàng vẫn đem chuyện nghe được từ Tiểu Phương nói với hắn.



Diêu Kim Quý nhất thời mừng rỡ, kích động đến mặt đỏ lên.



Nói tới năm đó, hắn thật đúng là bị Đỗ Quyên răn dạy đã kích thích lòng xấu hổ của hắn. Sau khi trở về hắn vùi đầu khổ học. Hắn vốn có chút thông minh, trước đó cũng học nhiều năm tư thục, chỉ vì người nhà nuông chiều, không chịu khổ cực dùi mài mới không thi nổi tú tài. Một khi cố gắng dụng công, lại dùng hết vài năm thời gian, thật khiến hắn nổi bật.



Sau khi hắn trúng tú tài, cũng từng hướng nương hỏi thăm tình hình Đỗ Quyên, hỏi khi nào nàng cùng Lâm Xuân định thân. Mặc dù trong lòng có ý đồ, bất đắc dĩ nhớ tới tính tình của Đỗ Quyên, còn có một Nhậm Tam Hòa hung ác, nếu nháo lên không chừng sẽ ảnh hưởng sĩ đồ của hắn, đành phải bỏ qua phần tâm tư này.



Lúc này nghe Hoàng Chiêu Đệ nói Đỗ Quyên không cùng Lâm Xuân định thân, hắn mừng được như lên trời. 



Lúc này nói với nương, muốn nàng lập tức đi thôn Thanh Tuyền.



Hoàng Chiêu Đệ nhớ tới "Phong thái" của cháu gái nhà mẹ đẻ, da đầu còn run lên, do dự nói: "Nếu Đỗ Quyên vẫn không chịu thì sao?"



Tuy trong lòng nàng cảm thấy Đỗ Quyên không xứng với nhi tử, nhưng từ đáy lòng lại ngầm cảm giác là cô cháu gái này chưa chắc ham phú quý của nhi tử, sợ sẽ không đáp ứng cửa thân này.



Diêu Kim Quý khẽ cười nói: "Việc này không do nàng quyết định."



Hừ, hôm nay đã khác năm xưa, nay hắn đã là quan lại.



Rồi kề tai nói nhỏ với nương.



Hoàng Chiêu Đệ nghe xong gật đầu, nói đầu tháng 5 sẽ đi thôn Thanh Tuyền xem lão nương.



Việc này sẽ nói tỉ mỉ sau. Ở thôn Thanh Tuyền nhà Lâm Xuân, vợ Đại Mãnh, vợ lão ngũ nói một hồi, trong lòng thực không thoải mái.



Tuy nàng không hiểu "Lời đồn ngừng ở trí giả", nhưng biết là trong sơn thôn không phải ai cũng hiểu chuyện như nàng, người hồ đồ rất nhiều. Phương pháp tốt nhất để trấn áp lời đồn, chính là dùng sự thật chứng minh. Nàng muốn đem việc hôn nhân của Cửu Nhi và Quế Hương định ra.



Nghĩ tới việc này, nàng mới phát hiện không thấy Cửu Nhi.



Nàng đi hỏi Lâm Xuân.



Lâm Xuân nói Cửu Nhi hơi mệt chút, đi về trước nghỉ ngơi.



Vợ Đại Mãnh cũng không để ý, bận rộn đến rất trễ. Nàng đợi khách về hết, giúp thu dọn tàn cục sạch sẽ rồi mới về nhà.



Trong lòng nàng nhớ chuyện của Cửu Nhi, nên tới phòng của hắn.


Mọi người đều ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía vợ Đại Mãnh.



"Vợ Lão ngũ!" vợ Đại Mãnh tức giận quát, "Con ta đi giết người, phóng hỏa hay làm cường đạo, mà ngươi nói như trời sụp xuống vậy hả? Cửu Nhi đi đầu quân thì có việc gì? Đây là việc vui, chứng minh hắn có tiền đồ, ta và cha hắn rất cao hứng. Không giống Bát Cân, ngay cả lên núi săn thú cũng không dám, chỉ biết ở nhà dựa vào cha mẹ."



Nương Bát Cân thấy hai mắt đại tẩu như phun lửa, hai tay vung tới gần mình, sợ tới mức thụt lui hai bước, rụt cổ không dám hé rang, trong lòng lại xem thường nói: "Ngươi thật cao hứng sao phát hoả lớn như vậy?"



Lâm Đại Thắng thấy đại tẩu trước mặt mọi người chà đạp con trai mình, rất bất mãn, nhân tiện nói: "Dù Cửu Nhi muốn đi đầu quân cũng không cần lén lén lút lút bỏ đi. Cùng gia gia nãi nãi nói một tiếng, đem việc hôn nhân định ra rồi đi, có cái gì khẩn cấp chứ."



Vợ Đại Mãnh cả giận nói: "Ai lén lén lút lút? Cửu Nhi không phải để lại thư sao! Hắn sợ ta và cha hắn không cho hắn đi, mới dùng biện pháp này. Lão ngũ! ngươi lo quản nhi tử của mình đi, Bát Cân gây họa còn chưa xong đâu! Ba nhi tử của ta đều có tiền đồ, không cần ngươi bận tâm."



Sắc mặt Lâm Đại Thắng càng khó coi.



Lâm đại gia thấy con dâu cả luôn làm việc cẩn thận, hôm nay trước mặt trưởng bối răn dạy đệ đệ và em dâu như vậy, có chút kỳ quái. Bất quá, vợ lão ngũ nói chuyện quả thật không dễ nghe, hắn liền trầm giọng quát: "Ồn cái gì? Phản hết rồi!"



Lâm Đại Mãnh vội vàng kéo vợ.



Đúng lúc này, ngoài cửa có người hỏi: "Đại Mãnh huynh đệ có ở nhà không?"



Là Nhậm Tam Hòa và Lâm Xuân tới.



Bọn họ cũng nhận được thư của Cửu Nhi, vội tới xem một chút.



Nhậm Tam Hòa nghe sơ qua sự tình, vỗ vỗ vai Lâm Đại Mãnh, ý bảo hắn không cần lo lắng cho Cửu Nhi, rồi hướng Lâm thái gia, Lâm đại gia cười nói: "Cửu Nhi đi chuyến này, nhất định có thể mang một phần công danh về cho Lâm gia."



Mọi người nghe xong lời này đều cười, không khí tốt hơn nhiều.



Lâm đại gia liền hỏi: "Nó cũng để lại thư cho ngươi và Xuân Sinh?"



Nhậm Tam Hòa gật đầu, nói: "Để cho chúng ta, là nhét vào khe cửa nhà vãn bối, chắc là không dám đi nhà Xuân Nhi, sợ kinh động con hổ."



Lâm đại gia gật gật đầu, cảm thấy có lý.



Nương Bát Cân một lòng muốn tìm hiểu lý do Cửu Nhi ra đi, tốt nhất là dính líu đến Đỗ Quyên, chứng minh Đỗ Quyên không tốt, nhi tử nàng cũng bị Đỗ Quyên mê mụ đầu, không phải phẩm hạnh không tốt, như vậy thì khuyết điểm sẽ giảm bớt.



Đầu óc nàng tràn đấy oán niệm với Đỗ Quyên nhưng lại quên mất Nhậm Tam Hòa là tiểu dượng của Đỗ Quyên, bật thốt lên: "Khẳng định cũng để lại thư cho Đỗ Quyên, kêu Đỗ Quyên chờ hắn, chờ hắn kiếm công danh về cưới nàng..."



Lâm Đại Mãnh vội vàng quát: "Câm miệng! Ngươi nói bậy bạ gì đó?"



Nhưng đã quá chậm, nàng đã nói hết ra.



Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm nương Bát Cân nương, nhìn đến nàng đỏ mặt cúi đầu.



Lâm Đại Mãnh cười làm lành muốn nói đỡ, nhưng còn chưa mở miệng đã nghe Nhậm Tam Hòa nói: "Không nói tới việc Đỗ Quyên có quyến rũ Lâm gia huynh đệ trước hay không, nhưng ngươi quyến rũ ta."