Điền Duyên

Chương 211 : Dao động

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Lâm thái gia lại sắc bén hỏi liên tiếp nhiều vấn đề: "Có thể nói là định với hạng người gì không? Ở nơi nào? Tên họ gì? Lúc nào đến tìm ngươi?"



Lúc này đổi lại Đỗ Quyên sửng sốt, ánh mắt dại ra, cuối cùng lắc đầu.



Lâm thái gia liền cười, nói: "Vậy được rồi. Người này nhất định là Xuân Nhi!"



Hắn dứt khoát nói, Đỗ Quyên nghe buồn bực không thôi, vội la lên: "Quá..."



Lâm thái gia giơ tay ý bảo nàng đừng nói chuyện, Đỗ Quyên đành ngoan ngoãn im miệng.



Hắn chuyển hướng vợ chồng Lâm Đại Đầu nói: "Ta nghe các ngươi nói Xuân Nhi và Quyên nha đầu ngày đầu tiên gặp mặt đã thích nàng, sau này nàng không ăn sữa hắn cũng không ăn. Các ngươi không cảm thấy quái sao? Nếu đúng như Đỗ Quyên nói, đó là mệnh trời đã định nhân duyên, sẽ không còn kỳ quái."



Lâm Đại Đầu bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời mặt mày tươi rói, lúc này nói với mọi người chuyện của Đỗ Quyên và Lâm Xuân khi còn nhỏ. Nói đến chỗ kích động, còn vỗ bàn hưởng ứng.



Bởi rất nhiều trao đổi của 2 đứa bé đều phát sinh khi đang bú sữa, vợ Đại Đầu nhịn không được cũng nói tới. Nàng nói thập phần chi tiết, nói Lâm Xuân mỗi lần bú đều đợi muội muội ngậm vú trước hắn mới bắt đầu ăn, hoàn toàn quên cố kỵ ở đây có nam nhân.



Người khác cũng không lưu tâm, đều nghe thập phần chuyên chú.



Thật sự là chuyện của Đỗ Quyên và Lâm Xuân khi còn nhỏ rất thú vị, Lâm Xuân vô cớ bênh vực Đỗ Quyên thật đả động bọn họ, bởi vậy mọi người đều tin tưởng đây là trời định nhân duyên.



Vợ Đại Đầu lại nói tới lần đầu tiên Đỗ Quyên và Lâm Xuân gặp mặt.



Từ miệng nàng, 2 đứa bé lần đầu tiên gặp mặt đã tình đầu ý hợp.



Đỗ Quyên nghe choáng váng.



Nếu không phải nàng mang theo ký ức đến, gần như đều muốn tin tưởng lời của nàng.



Nhưng hai người này nhớ lại chuyện xưa, hơn nữa Phùng Thị và Hoàng Lão Thực hoặc gật đầu, hoặc thêm một đôi lời bổ sung, hoàn toàn gợi lên ký ức lúc bé của Đỗ Quyên, trong đầu nàng tự động hiện lên một bộ hình ảnh hoàn chỉnh quá trình Đỗ Quyên và Lâm Xuân trưởng thành, làm nàng xuất thần.



Trong lòng nàng có chút do dự, có chút hoài nghi, lại không thể tin được.



Nhớ tới Dương Nguyên, ý niệm trong lòng kiên định lần nữa.



Nàng vẫn cảm thấy Dương Nguyên mới là Lý Đôn!




Có ai đẹp đôi hơn cặp trước mắt này không?



Hắn sống đến từng tuổi này, bản lãnh khác không có, nhãn lực vẫn phải có.



Uống hai hớp trà, hắn để ly xuống, đứng lên, cười nói: "Đi! Bọn họ còn phải ra ruộng, đều có việc. Chúng ta đừng ở đây chậm trễ người ta. Lỡ việc trồng cấy lại đòi chúng ta bồi thường."



Nói làm ai cũng cười, hộc hộc đồng loạt đứng dậy.



Lâm Xuân trễ một bước, muốn cùng Đỗ Quyên nói chuyện, nhưng Lâm thái gia ở phía trước kêu "Xuân Nhi đến đây, ta và ngươi đi xem chỗ kia một chút đi." Hắn đành phải đưa ánh mắt cho Đỗ Quyên, nhanh chóng đi theo.



Đợi những người này đều đi, Đỗ Quyên sờ trán, thở ra một hơi.



Rốt cuộc vẫn đi đến bước này, thật khó ứng phó.



Ai, Lâm Đại Đầu, nàng vẫn không đấu qua hắn!



Lại nói cách vách, đám người Lâm thái gia sau khi ngồi xuống, gọi Lâm Xuân tới hỏi: "Xuân Nhi, việc này ngươi nghĩ như thế nào?" Không chờ hắn trả lời, lại nói: "Đừng nói với ta là ngươi không muốn cưới Đỗ Quyên. Nếu thật nói như vậy, ta lập tức định một mối hôn nhân khác cho ngươi."



Trước một bước ngăn chặn lời hắn muốn nói.



Lâm Xuân bị kinh hoảng há to miệng.



Vợ Đại Mãnh hôm nay rất ít nói chuyện, lúc này nói: "Xuân Nhi, ngươi thật không có tiền đồ, vợ là phải đoạt..."



Lâm Xuân bị mọi người nhìn chằm chằm, một hồi lâu mới nói: "Làm sao mà đoạt? Nếu vợ là của ta, ai cũng đoạt không được; nếu không phải của ta, ta cũng không thể giở thủ đoạn như Bát Cân vậy. Ngư nương nương đã nói như vậy, thời điểm đến chẳng phải sẽ biết."



Đám người Lâm thái gia ngây ngẩn cả người.



Hắn ha hả cười nói: "Chúng ta sống đến từng tuổi này lại không nhìn thông suốt bằng một thằng nhóc ngươi. Kỳ thật ta cũng không có ý gì khác, chỉ là bên Đỗ Quyên, ta thấy nàng luôn cho rằng lương xứng của nàng là người khác. Ngươi cả ngày ở ngay trước mặt nàng mà nàng không để ý. Ngươi phải nhắc nhở nàng. Ngư nương nương không nói rõ ràng là người nào đúng không? Ta thấy ngươi chính là người đó!"



Mặt Lâm Xuân đỏ lên, rũ mắt xuống nói: "Đỗ Quyên cũng không rõ ràng lắm."



Trong lòng lại vô cớ vui mừng, bên miệng kéo ra một nụ cười.