Điền Duyên

Chương 218 : Thăm

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Hoàng Ly xen mồm cải chính nói: "Là Lâm tam ca. Nhà hắn còn có 2 ca ca nữa, tên là Thu Sinh và Hạ Sinh. Nhà bọn họ Xuân Hạ Thu Đông đều có. Hạ Sinh và đại tỷ tỷ định thân, tương lai là đại tỷ phu."



Bộ dáng nhỏ nhắn dễ thương của nàng, chọc mọi người đều cười.



Lâm Xuân cũng cẩn thận đánh giá Hoàng Nguyên, vừa nhìn Đỗ Quyên, vừa cười nói: "Bộ dáng của Hoàng huynh đệ không quá giống Đỗ Quyên."



Phùng Thị hồi hộp, vội nói: "Song sinh lớn lên khác nhau cũng có."



Đỗ Quyên thấy hai người bọn hắn hoà hảo, vừa cao hứng, lại thấp thỏm, còn có chút ngọt ngào, liếc Lâm Xuân một cái nói: "Ta và hắn lớn lên giống nhau như đúc, chắc ta phải khóc thét."



Dù Hoàng Nguyên mới mười bốn tuổi, đã lộ ra hết gien di truyền của Phùng gia, thân hình cao lớn kiện khang, không có chút nữ tính nào. Nếu Đỗ Quyên giống hắn, không xấu nhưng cũng không đẹp như hiện tại.



Lâm Xuân tưởng tượng bộ dáng con gái của Hoàng Nguyên, bật cười.



Lúc này, Thẩm Vọng nhiệt tình nói với Đỗ Quyên: "Hoàng cô nương, bá phụ bá mẫu mới tới phủ thành, có nhiều bất tiện, không bằng tới hàn xá ở tạm, cho tại hạ vì Hoàng huynh tẫn chút tâm ý."



Hắn nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng ho khan của Trầm tri phủ, Hoàng Nguyên cũng thấp giọng cắn răng nói: "Không dám làm phiền", hắn liền đỏ mặt.



Cũng may Đỗ Quyên cũng không muốn phiền toái người khác, càng không muốn tới nhà người khác ở bị câu thúc, bởi vậy từ chối nói: "Đa tạ Thẩm công tử. Chúng ta đã đặt phòng khách sạn, không dám quấy rầy."



Thẩm Vọng đành phải thôi.



Trầm tri phủ nhìn một đám người vui vẻ, cảm thấy không quen.



Đây là công đường có được hay không?



Hắn vỗ nhẹ kinh đường mộc, ôn hòa nhưng không mất uy nghiêm nói: công đường là nơi thẩm án, nếu chuyện hôm nay đã xong thì lui đường. Về phần Hoàng gia hàn huyên, chờ vụ án chấm dứt mới tính.



Mọi người không dám nhiều lời, đều tuân mệnh.



Trước khi chia tay, Đỗ Quyên từ Lâm Xuân kia lấy tới một cái bọc, mở ra để nha dịch kiểm tra, đều là chút đồ ăn, còn có quần áo thay đổi, giao cho Hoàng Nguyên.



Hoàng Nguyên tiếp nhận, trong lồng ngực ôn nhu tràn đầy, cũng dặn dò nàng một hồi.



Hoàng Ly nắm vạt áo hắn, lưu luyến không rời kêu một tiếng: "Ca ca."



Hoàng Nguyên đáp ứng một tiếng, không nghe thấy đoạn sau, lại không yên tâm dặn dò Đỗ Quyên: "Trên đường người nhiều, đừng chạy lung tung."



Hắn cảm thấy người tỷ tỷ này quá xuất sắc, thực không nên xuất đầu lộ diện.



Đỗ Quyên cười nói: "Ngươi còn bị giam, chúng ta nào có tâm tư đi dạo phố."




Sự tình cũng đơn giản, là Hoàng Nguyên một thiếu niên tài tuấn, 13 tuổi đã trúng tú tài, hơn nữa thi họa tài nghệ bất phàm, ở thư viện rất nổi danh, nên bị một nhóm người nào đó ghen tỵ.



Bởi hắn viết một bài văn chương, nội dung đề cập đến tình hình chính trị đương thời, Đại Tĩnh và An Quốc phương Bắc kết giao, bị người để ý rình mò, đưa đến trong tay quan viên gây sóng gió.



Lâm Xuân nghe thập phần chuyên chú, thấy Thẩm Vọng nói đến đây mà không nói tiếp nữa, liền hỏi: "Triều đình vẫn chưa cấm các thư sinh bàn luận triều chính, vì sao Hoàng Nguyên không thể nói? Dù nói không đúng, cũng không thể dùng lý do này buộc tội chứ."



Thẩm Vọng rất kinh ngạc.



Hắn vốn cho là nói nhiều Lâm Xuân cũng không hiểu, nên chỉ nói đại khái.



Ai ngờ tiểu thợ mộc này giống như có chút hiểu biết quốc sự.



Hắn liền thu hồi lòng khinh thị, tiếp tục giải thích.



Thì ra, An Quốc Hoàng Đế và Đại Tĩnh Hoàng Đế là Đại Tĩnh hoàng tộc con cháu Tần thị, đều là hậu nhân Tĩnh Thái Tổ. Phụ tổ Tần Lâm vì tranh đoạt Đại Tĩnh hoàng vị bị tru diệt, Tần Lâm cũng từng mưu phản, không thành sau trốn về phương Bắc. Sau vùng đất Tây Bắc nội loạn, Tần Lâm thừa cơ nổi lên, chia cắt Đại Tĩnh, thành lập An Quốc. Lúc ấy Đại Tĩnh Minh Đế đăng cơ, hắn là một vị vua hùng tài đại lược, đưa ra một mối hôn nhân chính trị, đem đường đệ phản bội ngày xưa thu phục, phong làm Thanh Long Vương, từ đó An Quốc thành cương thổ Đại Tĩnh, sử xưng là Tĩnh Bắc.



Minh Đế và Thanh Long Vương, 2 đường huynh đệ nắm tay nhau cùng ký "Cát Tường chi minh", thúc đẩy Đại Tĩnh phát triển lên đỉnh cao của phồn thịnh, ghi dấu công lao hiển hách của đại tiên hoàng, rạng danh sử sách!



Nhưng sau khi hai người trước sau từ thế, An Quốc và Đại Tĩnh trở mặt, An Quốc tự lập nước riêng.



Hoàng Nguyên viết văn chương, là đề nghị đối với An Quốc nên dùng chính sách dụ dỗ, chung quy Hoàng Đế của hai nước đều là con cháu Thái Tổ, nếu có thể hòa bình chung sống đều có ích lợi cho dân chúng 2 nước. Nếu năm xưa Minh Đế có thể cùng An Quốc hoà đàm, hôm nay vì sao không thể?



Nhưng hôm nay khác xưa, biên quan 2 nước gây chiến không ngừng, vào thời điểm này hắn viết như vậy, bị người cố tình truyền đến trong tai tuần phủ Kinh châu, lại có tuần tra ngự sử phụng chỉ tới, không biết sao bị giam giữ.



Lâm Xuân vừa nghe vừa hỏi, dần dần có manh mối.



Thẩm Vọng càng nói càng sợ, cùng Tảm Hư Cực nhìn Lâm Xuân kinh ngạc không thôi.



Trong quá trình hắn tự thuật, nếu đề cập tới chuyện dân chúng hoặc một ít dân phong, Lâm Xuân đều lộ vẻ ngây thơ nhưng không hề che giấu, thành thực thỉnh giáo học hỏi. Nhưng nói đến nhân vật lịch sử hoặc kinh sử văn chương, thậm chí phân tích tài nghệ hội họa của Hoàng Nguyên, thì hắn đều có thể trình bày một đôi lời, hơn nữa giải thích đúng trọng tâm.



Cuối cùng, hai người xem như hiểu rõ: tiểu thợ mộc đến từ trong núi này đọc không ít sách, trong bụng có chút mực nước, nhưng ít ra ngoài nên khiếm khuyết lịch duyệt lõi đời.



Thẩm Vọng liền hỏi: "Lâm huynh đệ ở nhà cũng đọc sách?"



Lâm Xuân lại cười nói: "Cùng trưởng bối đọc mấy bản."



Không chờ hắn hỏi sâu thêm, tiếp lại hỏi: "Nói như vậy, Hoàng huynh đệ bị giam là do tuần phủ đại nhân hạ lệnh? Sao Thẩm huynh nói là "Không biết sao bị nhốt"?"



Lời này vừa nói ra, mặt Tảm Hư Cực trầm xuống.