Điền Duyên

Chương 219 : Nội tình

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Thẩm Vọng hoảng hốt vội nói: "Không phải tuần phủ đại nhân hạ lệnh. Tuần phủ đại nhân lúc ấy bất quá chỉ phẩm luận một câu "Tiểu tử không biết trời cao đất rộng", liền... Ai, tóm lại Hoàng Nguyên là người nói."



Lâm Xuân nghe xong hoài nghi, lại không hỏi thêm được gì.



Vừa rỗi rãnh nói một hồi, hai người Thẩm Vọng thủy chung không thấy Đỗ Quyên, nên ngồi không yên, cáo từ.



Chờ bọn hắn đi xong, Lâm Xuân tới phòng Đỗ Quyên.



Thấy nàng đang ngồi trước bàn, tay cầm một cây bút lông ngỗng, múa bút thành văn.



Từ phương hướng của hắn nhìn thấy một bên mặt của thiếu nữ, đường cong tuyệt đẹp, ở trong mắt hắn chính là bức tranh thiên nhiên hoàn hảo nhất.



"Viết được bao nhiêu rồi?"



Hắn cười đi vào, thần thái thoải mái tùy ý hơn lúc tiếp khách rất nhiều, vừa cúi lưng, khuỷu tay chống trên bàn, bàn tay nâng cằm, nghiêng đầu nhìn nàng viết văn.



Đỗ Quyên vội để bút xuống, xoay mặt hỏi: "Có hỏi được tin tức gì không? Hai người kia thế nào?"



Hai mắt Lâm Xuân lòe lòe nhìn nàng nói: "Luôn hỏi ngươi, vòng vo gài ta nói chuyện của ngươi."



Vẻ mặt và khẩu khí đều rất bất mãn.



Đỗ Quyên nghe xong sửng sốt, lập tức nhìn hắn cười rộ lên.



Nàng nhớ lại kiếp trước xem qua một vở kịch thanh xuân, một chủ nhiệm lớp trung học nói với học sinh là thiếu niên nam nữ ở tuổi thanh xuân thích chú ý người khác phái là bình thường. Lúc ấy trong kịch có thiếu niên còn hài hước hỏi đồng bạn: "Bình thường hay không bình thường?", chọc nàng cười một trận to.



Nàng liền quyết định chỉ bảo hắn, đừng coi mọi người đều là người xấu.



"Thiếu niên thích nhìn thiếu nữ xinh xắn, bình thường đều như vậy." Ngẫm nghĩ lại bổ sung, "Là trong sách "Thiếu niên Mộ thiếu ngải" nói, là nhân chi thường tình."



Lâm Xuân buông mi nói: "Vậy cũng không thể gặp lần thứ nhất đã như vậy."



Đỗ Quyên lại bật cười, cảm thấy giờ khắc hắn thật trẻ con.
Bởi hắn đọc sách giỏi, nên muốn hắn ở rể Trần gia, đỡ phải nuôi không một thời gian.



Hoàng Nguyên tra ra chân tướng sau, lòng cảm kích đối với Dương gia biến thành oán hận. Hắn vài lần muốn thoát thân, đều không thành công, đành tạm thời từ bỏ.



Tuy hắn không có tâm cơ thâm trầm và thủ đoạn ác độc, nhưng rất trí tuệ, thường có linh quang hiện ra. Lần này bị giam vào ngục, hắn lại nảy sinh linh cảm, lại ra một biện pháp: ở trong lao không ra ngoài, để Thẩm Vọng ở bên ngoài thả tiếng gió, nói hắn rất có khả năng bị phán tử tội, nghiêm trọng sẽ liên lụy người nhà, bị tịch thu gia sản cả nhà bị chém.



Đương nhiên, hắn đem nội tình đều nói cho Thẩm Vọng, thỉnh Trầm tri phủ âm thầm hiệp trợ.



Sau đó mọi chuyện đều thuận lợi như dự kiến, Dương gia quả nhiên từ bỏ đứa con nuôi này, cũng từ hôn. Hắn cũng nhờ Trầm tri phủ hỗ trợ tìm về cha mẹ ruột.



Dương Ngọc Vinh trên công đường nói những lời kia, triệt để rét lạnh tâm hắn, khiến cho hắn không còn nhớ nhung cảm kích Dương gia. Nếu làm thẳng thừng, Dương Ngọc Vinh phải mang tội danh bắt cóc. Nhưng nể tình hắn cứu Hoàng Nguyên từ miệng sói, hai bên triệt tiêu, cũng coi như xong.



Tâm nguyện Hoàng Nguyên hoàn thành, một cọc phiền toái khác lại tới nữa: hắn ở trong lao lâu ngày, bên ngoài đã đem án này đồn ồn ào huyên náo, nghĩ dễ dàng đi ra ngoài lại không dễ như mình nghĩ, dù sao cũng cần một lý do danh chánh ngôn thuận.



Vì thế, Tảm tuần phủ liền an bài một đường thẩm hoàn toàn mới: để học sinh thư viện lên công đường bác bỏ, sau đó Trầm tri phủ ra mặt tuyên cáo Hoàng Nguyên vô tội, sẽ răn dạy chỉ bảo Hoàng Nguyên một lúc, chấm dứt vụ án.



Trong lòng hắn nghĩ như vậy, các thư sinh lại không biết, đều vì đường thẩm trước đây chưa từng có hưng phấn không thôi, càng có người muốn bộc lộ tài năng trước mặt tuần phủ và ngự sử đại nhân.



Bởi vậy, đường thẩm ngay từ bắt đầu, hai bên đã giương thương múa kiếm.



Đỗ Quyên và Lâm Xuân không lên tiếng, chỉ hết sức chăm chú nghe.



Nhìn một hồi, nàng liền hiểu: trên công đường có 2 phái, 1 phái là duy trì Hoàng Nguyên, vì hắn bác bỏ án, Thẩm Vọng và Tảm Hư Cực ở trong đó. Một phái khác muốn thể hiện bản lĩnh làm náo động, hoặc bởi ghen tị hắn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cũng có người thuần túy luận sự, vì bác bỏ mà bác bỏ, do một vị thư sinh họ Trương cầm đầu.



Hoàng Nguyên khác ngày trước, dường như đã tính toán kỹ càng trước, rất thản nhiên bình tĩnh.



Hắn biện xưng mình tràn ngập lòng yêu nước, lời đề nghị trong bại viết cũng đều vì nghĩ cho bách tính, chỉ là chưa qua thực hành và kiến thức không đủ, tuyệt không có ý bất kính hoặc thông đồng với địch.



Trương thư sinh cười nói: "Chuyện đó là nhất thời, không thể so sánh được. Nay Đại Tĩnh ta đang cùng An Quốc trở mặt, biên quan gió lửa mấy năm liên tục, Hoàng Thượng cũng từng giận dữ mắng vua An Quốc vong ân phụ nghĩa, ruồng bỏ tổ tiên. Mấy chuyện này Hoàng tú tài đều biết, còn viết ra như vậy, đưa ra chính sách dụ dỗ, làm dao động lòng người, chẳng lẽ muốn chắp tay đem Đại Tĩnh ta nhường cho người sao?"



Hay cho lời nói giết người!