Điền Duyên

Chương 221 : Phóng thích

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Luôn miệng nói mình không kiến thức, lời nói ra lại rất có kiến giải.



Triệu Ngự sử và Tảm tuần phủ đều không biết nói gì cho phải.



Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, dùng mắt hỏi thầm nhau.



Bỗng nhiên bọn họ nghĩ tới một điều: hay là trưởng bối hai người này có chút lai lịch.



Quy định trong dân gian thường có cao nhân ẩn thân. Trong năm Vĩnh Bình, đương triều tể tướng, người sáng lập Thanh Sơn thư viện, Chu Nam, từng ẩn cư tại núi Thanh Sơn phủ Hồ Châu, vô thanh vô tức dạy dỗ ra ba đệ tử, sau này trong năm Minh Đế xuất sư, đều đứng hàng Thượng Thư, Tể Tướng.



Nghĩ xong, vẻ mặt Tảm tuần phủ ôn hòa hỏi: "Tôn tính người học sinh này là?"



Đỗ Quyên vội nói: "Tiểu dân họ Hoàng, danh Đỗ Quyên."



Lâm Xuân cũng nói: "Tiểu dân họ Lâm, danh Xuân Sinh."



Triệu Ngự sử vội vàng hỏi Đỗ Quyên: "Vân Châu Hoàng Trí Viễn là gì của ngươi?"



Hoàng Trí Viễn, trong năm Vĩnh Bình cũng nổi danh đại nho, cùng thời với viện trưởng thư viện Thanh Sơn, Chu Nam. Đỗ Quyên đi theo Nhậm Tam Hòa học nhiều năm kinh sử, đương nhiên biết nhân vật như thế.



Nàng ngại ngùng cười, buông thõng tay nói: "Tiểu dân rất muốn cùng hắn là thân thích, nhận làm ông cố ông tổ gì đó, tiếc là nhà ta và hắn bắn đại bác cũng không tới a!"



"Ha ha ha..."



Mọi người ầm ầm cười to, đem không khí khẩn trương kích động vừa rồi hòa tan chút.



Thẩm Vọng thấy Đỗ Quyên bỗng lộ vẻ ngây thơ, rất mừng rỡ.



Tảm Hư Cực cũng nhìn Đỗ Quyên mỉm cười, vừa nghiêng đầu thấp giọng nói với Hoàng Nguyên: "Lệnh tỷ là ta đã thấy nhất..."



Lại nói không nổi nữa, bởi vì tìm không ra từ thích hợp hình dung.



Hoàng Nguyên không lên tiếng trả lời, hiển nhiên không muốn cùng hắn thảo luận Đỗ Quyên.



Ba người Triệu Ngự sử cũng nhịn không được cười.



Trầm tri phủ nghiêng người sang, thấp giọng đem chuyện Hoàng Nguyên nhận thân nói một lần, đặc biệt cường điệu cha ruột hắn là một Lão Thực nông dân. Hắn nghe ra Triệu Ngự sử cho rằng Hoàng gia trưởng bối là người tài ba, mượn chuyện này uyển chuyển chỉ ra tình hình thực tế.



"Thì ra là như vậy!"
Dương quản gia vội đi theo.



Chỉ có Tiểu Lục, vẻ mặt thảm thiết nhìn Hoàng Nguyên đã không còn là đại thiếu gia của mình, vẻ mặt rất không nỡ và nản lòng. Chợt thấy Hoàng Nguyên nhìn hắn cười, nhất thời như bị chấn kinh, xoay người rời đi.



Hoàng Nguyên thế này mới cúi đầu ôn nhu dỗ Hoàng Ly, nói: "Ngoan, đừng khóc. Rất nhiều ca ca đang nhìn kìa, mặt khóc lem hết, khó coi."



Thanh âm vừa dứt, chính hắn cũng ngẩn ngơ.



Đỗ Quyên mím môi cười nói: "Có chút bộ dáng ca ca."



Mặt Hoàng Nguyên đỏ lên, liếc nàng một cái.



Đám người Phùng Trường Thuận cũng tới đây, Hoàng Nguyên gọi: "Ông ngoại".



Thẩm Vọng thấy không khí tốt như vậy, nên nhiệt tình đề nghị: "Hoàng huynh, không bằng chúng ta đi Hồng Nhạn Lâu ăn mừng một chút, cũng vì lệnh tôn, lệnh đường, lệnh tỷ, lệnh muội bọn họ tẩy trần."



Miệng cùng Hoàng Nguyên nói chuyện, ánh mắt lại nhìn Đỗ Quyên.



Dù Tảm Hư Cực chưa lên tiếng, xem thần sắc cũng rất tán thành; những thiếu niên khác ồn ào hẳn lên, nói nhất định phải ăn mừng, cho Hoàng bá phụ, bá mẫu tẩy trần, thuận tiện an ủi Hoàng Nguyên.



Hoàng Ly đã bình tĩnh, vừa ngẩng đầu, nghe lời này sốt ruột muốn chết, vội ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt chưa khô đối với Hoàng Nguyên nói: "Ca ca, về khách sạn ăn đi. Ta và tỷ tỷ mua thật nhiều đồ ăn, canh tối hôm qua đã hầm rồi. Đừng đi tửu lâu uổng tiền."



Trong nhà vừa tiêu một số lớn bạc, nên tiết kiệm chút.



Các thư sinh nghe xong lúng túng, có chút không biết làm sao.



Hoàng Nguyên có chút do dự: người bên ngoài mời hay không cũng được, Thẩm Vọng và Tảm Hư Cực hai vị bạn thân hắn nhất định phải cảm tạ. Tuy hắn thoát ly Dương gia, nhưng có chút vốn riêng dành dụm, thỉnh khách không phải không thể. Nhưng đi khách sạn ăn, vừa sợ các bạn đồng học cảm thấy tùy ý, không đủ coi trọng, thứ hai lo lắng bọn họ câu thúc, không quen đối mặt cha mẹ, ông ngoại đều là nông dân.



Nghĩ thế, đang muốn mở miệng an bài, Đỗ Quyên nói trước.



Đỗ Quyên cười tủm tỉm đối đám người Thẩm Vọng nói: "Không sợ các vị chê cười, Hoàng gia ta là cửa nhà nghèo, tiêu tiền phải tiết kiệm chút. Về phương diện khác, cha mẹ ta muốn cảm tạ các vị quan tâm và trợ giúp đệ đệ ta, lại không thể thỉnh các vị quang lâm hàn xá, đành phải mượn nồi và bếp của khách sạn, ta và muội muội tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ ăn, tạm thời biểu lộ thành tâm và lòng biết ơn. Các vị không ngại tới ăn thử, bảo đảm các ngươi sẽ không hối hận. Lại nói, khách sạn cũng tốt, tửu lâu cũng thế, có những thiếu niên các ngươi, vô luận đi đến đâu đều sẽ vẻ vang cho kẻ hèn này!"



Các thiếu niên nghe xong ý khí phong phát, một trận cười to hóa giải xấu hổ.



Thẩm Vọng nóng bỏng nói: "Thật mong cũng không được!"



Thật là mừng rỡ, càng nhìn Đỗ Quyên càng thấy động lòng người.