Điền Duyên

Chương 225 : Người yêu cũ đến nhà

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Hắn đưa Triệu Ngự sử cái này, một là cảm tạ hắn dìu dắt, hai là triển lãm bản lĩnh học thức của mình. Hắn nghe nói vào thư viện phải qua khảo hạch, nhất định phải khiến người tán thành nhãn lực của Triệu Ngự sử, không thể chỉ trích hắn làm việc thiên tư.



Triệu Ngự sử nghe xong không kiềm nén gật đầu, trên gương mặt kiên cường lộ ra nét tươi cười khen ngợi.



Hắn thân là ngự sử, mọi chuyện đều phải cẩn thận, thiếu niên này thực hợp tính hắn.



Hắn không thích lời hoa mỹ. Với một thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, tạo hình bức bình phong làm cho hắn kinh hãi không thôi, nhưng hắn chỉ bất động thanh sắc gật đầu, lại hỏi Lâm Xuân vì sao không điêu "Rồng ẩn mình tung móng vuốt bay lên cao" và "Chim ưng vồ mồi, vượt qua gió bụi", như vậy sông núi và các loài chim thú đều có, chẳng phải tốt hơn sao?



Lâm Xuân liền giải thích, nói hắn sinh hoạt ở trong núi, thường thấy bốn kiểu tình cảnh này, cho nên đã ăn sâu vào trí; nhưng rồng thì hắn căn bản chưa thấy qua, chim ưng cũng ít thấy, "Nếu bản điêu khắc không có thần sẽ thành kém cỏi. Còn có, lúc tiểu dân chọn gỗ, chỉ tìm được vài loại hoa văn hương nam mộc, theo thứ tự là tơ vàng văn, thuỷ triều văn, sơn văn cùng vân văn, chỉ có thể tạm sử dụng."



Thì ra nam mộc trân quý nhờ vào hoa văn. Hoa văn càng phong phú thưa thớt, gỗ càng trân quý. Cái gọi là tơ vàng nam mộc, vốn là một loại hương nam, gỗ nhẵn nhụi, phát ra mùi thơm, hoa văn sáng lạn, phảng phất như Vân Hoa, loại có hoa văn vẩy cá hình rồng đuôi phượng là đồ án điềm lành trân quý, gần 200 năm qua đã bị hoàng gia liệt vào chuyên dụng.



Lâm Xuân tìm kiếm được mấy khối gỗ này, so với tơ vàng nam kém một chút nhưng cũng đủ trân quý. Người nọ vốn không bán, là Lâm Đại Mãnh mượn, nói rõ ngày sau từ trong núi chuyển nam mộc tốt hơn cho hắn, trước mắt không kịp về nhà lấy, trước dùng cái này cứu cấp. Người nọ lại là biết cửa hàng Lâm gia ở trấn Hắc Sơn, biết bọn họ không nói dối, mừng rỡ thuận nước giong thuyền, cho hắn mượn dùng trước.



Lâm Xuân chỉ vào bình phong giải thích với Triệu Ngự sử, hắn dùng hoa văn tơ vàng làm hào quang ra sao, mới điêu khắc ra bức "Mặt trời đỏ mới lên, ánh sáng rực rỡ", như thế càng có thần thái. Còn nói buổi tối dưới ngọn đèn, hào quang mặt trời đỏ càng thêm giống thật, càng lộ vẻ quang hoa sáng lạn.



Mắt Triệu Ngự sử bùng ra rực rỡ hào quang, cái nhìn đối với hắn lại cao thêm một bậc.



Nửa ngày, mới lại hỏi: "Vậy hổ thì sao? Hổ ngươi cũng thường thấy?"



Lâm Xuân cười nói: "Tiểu dân vừa lúc nuôi một con hổ."



Đem lai lịch Như Gió nói một lần, con hổ này do hắn nuôi từ nhỏ đến lớn.



Triệu Ngự sử không khỏi trừng lớn mắt, cuối cùng nhịn không được ha ha cười lên.



Ngày đó, hắn liền dẫn Lâm Xuân đi thư viện Kinh châu bái kiến bạn già Chu phu tử. Sau một hồi khảo sát, Lâm Xuân được Chu phu tử thu làm môn hạ. Chu phu tử là viện trưởng Thanh Sơn thư viện đã nổi tiếng hàng trăm năm ở Đại Tĩnh, người tộc Chu Nam.



Đám người Đỗ Quyên nghe được tin tức này, đều cực kỳ vui mừng.



Đêm đó, nàng nấu riêng một bàn thức ăn ngon vì hắn ăn mừng.



Ăn xong, Lâm Xuân lại bắt đầu bế quan, dốc lòng chế tác 3 tấm bình phong khác.



Mỗi ngày Đỗ Quyên đều nấu món khác nhau cho hắn. Mỗi khi hắn đi ra hóng gió, nghênh đón hắn đều là nét mặt tươi cười, bộ dáng như mọi việc đều thuận lợi. Đây là sợ hắn lo lắng, không muốn chuyện bên ngoài quấy rầy hắn.



Hoàng Nguyên thường ra đi gặp bạn bè, xử lý công việc, lúc rỗi rãnh tận tình cùng người nhà ở chung, dung hợp qua từng ngày.



Hắn phát hiện, nhà mới này đối với hắn càng ngày càng có lực hấp dẫn. Lão Thực cha và nương cũng không quá khác biệt không thể câu thông, ngược lại bọn họ rất dễ thân cận.



Liền lấy Lão Thực cha và tiểu muội Hoàng Ly ở chung mà nói, mỗi khi nhìn thấy hắn đều luống cuống.



Ngày nào đó, Hoàng Ly giúp việc xong, đang tựa vào trên ghế chỉnh xiêm y cho đại ca, Lão Thực cha từ ngoài hào hứng tiến vào, trong tay giơ 4 cây đường hồ lô, như hiến vật quý đối tiểu khuê nữ nói: "Hoàng Ly, xem cha mua đồ ngon cho ngươi!"




Thấy nàng như vậy, Hoàng Nguyên rất kinh ngạc.



Nói hắn không cảm động là giả. Hắn vì trừng trị và tránh né nàng, bày ra trăm kiểu làm khó dễ để đàn áp; mà nàng vì theo ý hắn, muốn được sự đồng tình của hắn, quyết tâm học thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa. Một thiếu nữ nhà phú thương, trong đám tiểu thư quan lại cũng giành được chút thanh danh.



Nhưng hắn không thể trái lương tâm đón nhận nàng.



Lúc này, tuyệt đối không thể mềm lòng!



Nghĩ xong, hắn nháy mắt với Đỗ Quyên, liền đi ra ngoài.



Đợi Hoàng Nguyên vừa đi, Hoàng Ly mở miệng trước nói: "Ngươi và ta ca ca đã từ hôn, hôm đó tại công đường rất nhiều người đều nghe. Ngươi còn đến tìm hắn, truyền đi ngươi còn có mặt mũi nào nữa?"



Nàng không khách khí, chỉ chưa nói ra ba chứ "Không biết xấu hổ" thôi.



Trần Thanh Đại lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, bọn họ là bọn họ, ta là ta."



Đỗ Quyên mỉm cười, nói: "Trần cô nương, cũng không thể nói như vậy. Trưởng bối nhà ngươi cũng vì tốt cho ngươi. Bằng không, thật nếu liên luỵ, Trần gia và Dương gia bị tịch thu gia sản chém cả nhà, ngươi có thể nhẫn tâm sao? Chuyện như vậy lịch sử không phải là không từng xảy ra."



Trần Thanh Đại kích động nói: "Bây giờ không phải là không sao rồi!"



Đỗ Quyên thực không lời gì để nói, không sao thì hối hận, coi Hoàng Nguyên là cái gì?



Đúng lúc này, Hoàng Nguyên dẫn Trần phu nhân đi tới, phía sau còn có vài ma ma.



"Đây là làm sao?"



Trần phu nhân nhìn Hoàng Nguyên hỏi.



Hoàng Nguyên khom người nói: "Có lẽ Trần cô nương đi mệt nên vào nghỉ ngơi một chút, kính xin Trần phu nhân mang nàng trở về."



Ngay cả tiếng dì cũng không gọi.



Sắc mặt Trần phu nhân nhìn hắn liền trầm xuống.



Sau khi từ hôn, không nghĩ tới Hoàng Nguyên lại vô tội được phóng thích. Nàng vốn hối hận, tính tình Thanh Đại lại bướng bỉnh, bắn tiếng nói không phải Hoàng Nguyên thì không gả, bằng không sẽ chết.



Tuy nàng quản thúc Thanh Đại nhưng biết rõ không quản được, chỉ âm thầm hy vọng nháo lớn xong, Hoàng Nguyên niệm tình cũ, một lần nữa tiếp tục mối hôn sự này. Nếu là như vậy, gả Thanh Đại vào Hoàng gia cũng được, dù sao Hoàng gia là gia đình nông dân, dễ sai khiến.



Nhưng tình thế trước mắt, Hoàng Nguyên rõ ràng không chịu nhận.



Trần Thanh Đại rơi lệ nói: "Dù ngươi nói như thế nào, hôm nay ta cũng sẽ không đi. Trong lòng ta không có ai khác, ngươi cũng biết. Trong thành này ai chẳng biết chúng ta đã định thân, nay từ hôn, ngươi để ta gả cho ai? Ai còn chịu cưới ta?"