Điền Duyên

Chương 226 : Lòng có Linh Tê

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Hoàng Nguyên kiên quyết, nói với Trần phu nhân: "Vãn bối cùng gia đình thất lạc nhiều năm, lại gặp tai ương lao ngục, nản lòng thoái chí, chuẩn bị cùng cha mẹ về trong núi, cày ruộng trồng trọt, dưới gối trưởng bối tận hiếu, vì bọn họ dưỡng lão đến lúc chầu trời, bù lại nhiều năm qua thua thiệt. Nhiều ngày nay đã muốn rời đi. Trần cô nương chỉ khí phách nhất thời, kính xin Trần phu nhân mang nàng trở về từ từ khuyên giải."



Trần phu nhân nghe xong ngây người.



Hoàng Nguyên nói về quê, không cầu công danh?



Dù về sau còn có thể đi ra, nhưng phải chờ tới lúc nào?



Nếu Thanh Đại gả vào Hoàng gia, phải ở vùng núi hẻo lánh hầu hạ vợ chồng nông dân thô bỉ kia?



Trần Thanh Đại cũng thất thanh nói: "Lúc này sao ngươi có thể đi? Năm trước ngươi nói tuổi còn nhỏ, không tham gia thi hương; trì hoãn thêm vài năm nữa, phải tới lúc nào đây? Huống hồ trong núi sâu cùng cốc, ai dạy ngươi? Trì hoãn vài năm nữa, ngươi lấy cái gì khảo?"



Nếu Hoàng Nguyên không đọc sách khảo công danh, có còn là thiếu niên được người ca ngợi sao?



Còn có phong thái tiêu sái ngày xưa sao?



Nàng không thể nào tưởng tượng bộ dáng trồng trọt của hắn.



Mà Hoàng Nguyên có chủ ý này.



Hắn có người yêu mến, giống như Trần Thanh Đại vậy, càng khó tiêu thụ. Nhiều ngày nay hắn cũng nghĩ thông suốt, quyết định về thôn Thanh Tuyền ở vài năm. Không phải Gia Cát võ hầu thời trẻ "Cung canh vu Nam Dương" sao, hắn thì tính là gì. Ở trong thâm sơn, một mặt tu thân dưỡng tính, một mặt dốc lòng ra sức học hành, một mặt tận hiếu bên gối cha mẹ, thời điểm đến lại ra khỏi núi.



Đợi thêm sáu năm, hắn cũng mới hai mươi tuổi.



Hừ, hắn không tin những nha đầu kia có thể chờ được hắn!



Nói vậy lúc hắn đi ra, mỗi người đều đã gả làm vợ người.



Hoàng Nguyên vừa nói dứt, Đỗ Quyên đa hiểu ý của hắn, lặng lẽ rời khỏi, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp gọi cha mẹ, "Khách tới. Là dì của đệ đệ tới, tốt xấu gì cũng ra ngoài gặp một lần, bằng không quá thất lễ."



Nàng vội vội vàng vàng nói xong, vừa kéo Phùng thị qua, kéo mấy lọn tóc trước trán xuống, tay lại thò vào bếp lò, dính chút tro quẹt lên má nàng, quẹt lên xiêm y của nàng. Trong chớp mắt, Phùng Thị biến thành chật vật.



Đáng thương nàng còn không biết, tưởng là khuê nữ đang giúp mình chỉnh lý trang dung nữa.



Hoàng Lão Thực trừng lớn mắt, lắp bắp nói: "Đỗ Quyên, ngươi đây là..."




Nhóm người này là huyện nha Sơn Dương, nói nương huyện thừa Diêu đại nhân tố cáo em ruột Hoàng Lão Thực và cháu Hoàng Nguyên, cáo bọn họ ngỗ nghịch, bất hiếu trưởng bối, muốn bắt bọn họ đi huyện nha Sơn Dương thẩm vấn.



Hoàng Lão Thực nghe rõ xong, bị dọa bối rối, "Đại tỷ... Cáo ta?"



Phùng Thị lập tức kêu khóc, "Thứ không có lương tâm! Không được chết tử tế!"



Đỗ Quyên và Hoàng Ly vội vàng khuyên giải an ủi.



Loạn tao tao một đoàn, Hoàng Nguyên lại không vội chút nào, thấy Trần phu nhân và Trần Thanh Đại còn ở bên cạnh sững sờ nhìn, đi về phía nàng cười, hỏi: "Trần phu nhân còn không đi, muốn vào uống chén trà?"



Trần phu nhân nghe xong giận đến nghẹt thở trừng mắt nhìn hắn một cái, vung tay lên, đám ma ma vây quanh Trần Thanh Đại đi như chạy trốn.



Hoàng Nguyên có thế mới quay đầu, không nhanh không chậm hỏi quan sai.



Chi tiết hỏi rõ, mới đưa quan sai vào một gian phòng ở tạm, nói hắn tức khắc đến liền. Bởi hắn là tú tài, quan sai không dám ép hắn, liền chờ.



Thanh âm ồn ào trong sân, kinh động Lâm Xuân bế quan.



Hắn mở cửa phòng đi ra, kinh ngạc nhìn bốn phía.



Đỗ Quyên đang cùng Hoàng Nguyên ở trong phòng thương nghị cách đối phó, từ cửa sổ nhìn ra thấy hắn, vội vàng chạy tới, "Lâm Xuân, làm ồn đến ngươi?"



Lâm Xuân hỏi: "Vừa rồi ai tới?"



Đỗ Quyên một mặt kêu Hoàng Ly mang đồ ăn đến cho hắn, một mặt gọi hắn vào phòng, cười nói: "Đến tìm ca ca ta." Rồi ghé sát vào hắn nhỏ giọng nói, "Chính là Trần cô nương định thân với hắn lúc trước, tìm tới!"



Lâm Xuân trừng lớn mắt nói: "Lại đổi ý không từ hôn?"



Đỗ Quyên gật gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Nói không rõ. Cô nương kia vốn không muốn từ hôn, là trưởng bối nhà nàng..."



Nàng liền đem chuyện lúc trước nói một lần.



Lâm Xuân nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nói: "Như vậy cũng được?"