Điền Duyên

Chương 227 : Anh em bà con đọ sức

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Đỗ Quyên bĩu môi nói: "Sao mà không được! Đầu óc thiếu nữ đầy lãng mạn tình ý, chỉ thích hắn phong lưu nho nhã có chút tài danh mà thôi. Nếu thật Hoàng Nguyên bị đánh về nguyên dạng thành tiểu tử  nông thôn, các nàng đâu thèm yêu hắn. Hừ, này thử một lần, không phải đã thử ra!"



Lâm Xuân nhìn nàng ngây ngốc.



Bọn họ đều sinh trưởng ở nông thôn, mười mấy năm lớn lên cùng nhau, tình cảm giữa bọn họ không phải bất kỳ thứ gì có thể lay động. Hắn biết tâm ý của mình đối với nàng, đồng thời hắn cũng biết tâm ý của nàng đối với hắn. Dù những thiếu niên phong lưu tuấn tú phú quý kia ở chung một chỗ, nàng cũng chưa từng xem nhẹ hắn, ngược lại còn nhắc nhở hắn: hắn không kém bọn họ. Giọng điệu ân cần chỉ bảo, thần sắc chờ đợi đó, chỉ là người thân cận nhất mới có.



Hắn nhìn Đỗ Quyên, cảm thấy đời này không có bất kỳ cô gái nào có thể thay thế nàng!



Hắn cũng tin tưởng lời thái gia gia nói: hắn chính là phu quân kiếp trước của Đỗ Quyên.



Tình duyên 2 kiếp, vạn năm chờ, ai cũng đừng nghĩ tách ra bọn họ!



Nhớ tới bức bình phong chưa điêu khắc "Hoa hiếm vừa nở, không sợ bị mai một", hắn đột nhiên có linh cảm, biết điêu như thế nào, điêu cái gì.



Hắn làm bình phong là vì muốn tìm con đường mới nhưng cũng là vì Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên thấy hắn ngẩn người, hỏi: "Nghĩ cái gì? Ăn trước đi."



Lâm Xuân liền cười, nói: "Đang nghĩ đến bức bình phong chưa làm. Vừa rồi linh quang hiện ra, nghĩ tới một bộ bản thảo, nên xuất thần."



Đỗ Quyên nghe xong nét vui mừng liền hiện lên mắt, nói: "Thật sao? Thật là tốt quá! Cũng quá hao tâm tổn sức. Đến ăn quả trứng gà này đi. Còn có canh đầu cá, đều làm riêng cho ngươi bổ đầu óc. Ngươi không cần lo gì hết, làm xong bộ bình phong trước rồi nói. Linh cảm không phải nói có là có, cái gọi là "Nhất cổ tác khí, lại mà suy, tam mà kiệt" *. Bỏ qua sự linh cảm này, sau này muốn có linh cảm lần nữa sẽ khó khăn, lại phải đợi cơ hội."



* Ý là có hứng phải làm một mạch ngay, đắn đo suy nghĩ sẽ bị cạn kiệt



Lâm Xuân dùng sức gật đầu.


Anh em bà con giương cung bạt kiếm, triển khai trận chiến giết người không thấy máu!



Đỗ Quyên không lên công đường, Hoàng Nguyên không cho nàng đi. Khi Nhậm Tam Hoà đi cũng nghiêm khắc giao phó, không cho nàng xuất đầu lộ diện. Bởi vậy, nàng ở lại khách sạn, phối hợp tác chiến.



Trưa ngày hôm đó, cha con Hoàng Lão Thực từ toà trở về. Trời tháng 6, trên mặt Hoàng Nguyên lại như bao trùm một tầng sương lạnh, mang theo một thân lãnh liệt hàn khí vào phòng.



Người biết nhìn sắc mặt nhất là Hoàng Ly lập tức cảm giác được, không nói tiếng nào múc nước đến cho cha và ca ca rửa mặt, Đỗ Quyên lại bưng lên đồ uống lạnh giải nhiệt.



Phùng Thị nhịn không được hỏi: "Thế nào?"



Hoàng Lão Thực lập tức tức giận mắng: "Súc sinh, tiểu súc sinh!"



Phùng Thị hỏi lại, hắn lại nói không ra, len lén liếc về phía Hoàng Nguyên, vẻ mặt hết sức áy náy và đáng thương, tựa như bởi vì mình có một người tỷ tỷ như Hoàng Chiêu Đệ, sinh ra Diêu Kim Quý, nên mới làm nhi tử không dễ chịu, tất cả đều là lỗi của hắn.



Hoàng Ly vội kéo vạt áo nương, lại nháy mắt kêu cha đừng lên tiếng, sau đó bưng đồ ăn lên, cả nhà ăn. Sau bữa cơm, Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên vào phòng thương nghị. Hoàng Ly ở ngoài sảnh thêu thùa may vá, không cho người vào quấy rầy bọn họ.



Hai chị em ngồi vào bàn, Đỗ Quyên mới hỏi: "Có biến cố gì?"



Hoàng Nguyên kéo lỏng cổ áo, mạnh mẽ khua cái quạt giấy, vừa nói: "Cảnh phu tử nhúng tay. Rõ ràng là có manh mối, lại bị đảo loạn. Hắn lại là bậc túc nho có danh vọng, Cảnh gia ở kinh thành rất có căn cơ, ngay cả Trầm tri phủ cũng không dám bác lời của hắn."



Đỗ Quyên kinh ngạc hỏi: "Vì sao hắn lại giúp người như Diêu Kim Quý?"



Hoàng Nguyên thở dài, đem chuyện Lâm Xuân đánh giá bức hoạ của hắn và Cảnh phu tử nói một lần, "Chắc là trong lòng không thoải mái. Bất quá loại người bọn họ, ngoài miệng không chịu thừa nhận điểm này. Bởi trong lòng nhận định ta cuồng ngạo, có thành kiến, nên dễ tin lời nói Dương gia và Trần gia, nói ta vong ân phụ nghĩa, trên công đường bức dưỡng phụ chấm dứt công ơn nuôi dưỡng, khiến cho hắn bị bêu danh ruồng bỏ; còn nói Dương gia tránh hung tìm cát là nhân chi thường tình, không thể bởi vì cứu ta mà để toàn tộc chôn cùng. Nhưng ta không nên quên ân cứu mạng, lại đem chuyện ngày ấy Thanh Đại cầu tới cửa bị ta cự tuyệt ra nói, chứng minh ta là kẻ vô tình, ngụ ý, ta đã thoát tội, Thanh Đại có tình nghĩa sâu xa như thế, ta nên cưới nàng mới đúng. Đủ loại ngôn từ, đem vụ án kéo loạn thất bát tao, không người nào dám bác bỏ! Ta cũng không dám dùng ngôn từ quá sắc bén, bằng không càng bị thêm một tội danh bất kính sư trưởng."



Đỗ Quyên nghe xong hít một hơi lạnh.