Điền Duyên

Chương 237 : Người yêu mới đến thăm

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Hoàng Nguyên nhìn chằm chằm nàng nói: "Ta biết trong thâm sơn lễ pháp không hà khắc lắm, các ngươi lớn lên với nhau từ nhỏ, quen tuỳ ý, có lẽ ngươi không suy nghĩ nhiều nhưng người khác thấy sẽ nghĩ sao? Lâm Xuân lại nghĩ như thế nào?"



Đỗ Quyên thu lại tươi cười, gật đầu nói: "Ta biết, lần sau sẽ chú ý."



Hoàng Nguyên nghe cũng không vừa lòng, thăm dò hỏi: "Trước đây ngươi không nghĩ tới?"



Hắn không tIn một thiếu niên dắt tay nàng đi, mà nàng sẽ để cho hắn dắt.



Đỗ Quyên cười khổ, nói: "Ngươi đừng hỏi tới, làm như hạnh kiểm của ta xấu lắm vậy." Nàng thở dài, vẻ mặt như trở về tuổi thơ, "Từ lúc còn nhỏ, phàm là đi đâu, lên dốc, trèo tường, leo cây, sau này lên núi, Lâm Xuân luôn ở lúc ta cần kéo ta lên. Lâu dần thành thói quen. Chúng ta cũng không quên nam nữ lớn có khác biệt, bình thường trước nay không lôi kéo, hắn không cố ý nắm tay ta, hoặc nắm mà không chịu buông, hoặc là sờ đến sờ lui. Vừa rồi... hẳn sợ ta nghe được lời nương nói mà khổ sở trong lòng. Hắn chỉ muốn an ủi ta."



Đó là một loại truyền đạt an ủi không lời.



Chẳng biết tại sao, nghĩ tới điều này, trong lòng Đỗ Quyên có chút khổ sở, mũi cay cay.



Hoàng Nguyên nghe xong kinh ngạc.



Phần ân tình này, tựa huynh muội, tựa... tình nhân, nhưng là thật sự, phảng phất như chỉ có hắn mới có tâm tư đó, bởi vì hắn nghĩ là... cho nên mới nhắc nhở Đỗ Quyên.



Hắn vô vị nói: "Ngươi không muốn gả cho hắn, thói quen này thật không ổn, nên sửa lại đi, hắn không phải ca ca ruột của ngươi."



Đỗ Quyên gật đầu nói: "Ta biết."



Nàng thầm nghĩ, ngươi cũng không phải thân đệ đệ của ta. Hoàng Nguyên cũng nhớ tới lời Phùng Thị nói vừa rồi, nghi ngờ trong lòng lại dâng lên. Nhất thời, hai người đều trầm mặc, trong phòng yên tĩnh.



Đang sững sờ, bỗng nghe bên ngoài Phùng Trường Thuận kêu lên: "Nguyên Nhi, Tảm thiếu gia tới, đưa thiếp đến."



Nói xong đi vào phòng, đưa cho Hoàng Nguyên một bái thiếp.



Hoàng Nguyên vội vàng đứng lên cầm nhìn, không khỏi ngẩn ra.


Nàng đánh giá Tảm Lao Yên, Tảm Lao Yên cũng tinh tế đánh giá nàng, trong mắt vẻ tán thưởng rõ rệt, vừa chỉ vào mẫy lễ vật trên bàn, nói là đưa cho Hoàng gia gia bổ thân mình.



Đỗ Quyên vội vàng cảm tạ, nói liên tục tiêu pha không dám nhận.



Hàn huyên vài câu, Tảm Lao Yên khẽ cười nói: "Hôm nay mạo muội tới thăm hỏi, là lần trước nghe gia phụ nói Hoàng cô nương trên công đường văn phong sáng sủa, gia mẫu và Lao Yên rất khâm phục, Lao Yên càng quý mến vạn phần, muốn gặp mặt cô nương. Vừa vặn ngày mai là thọ đản 50 của gia phụ, gia mẫu nhờ Hư Cực ca ca đến đưa thiếp mời, nhưng Hoàng công tử nói cô nương không tiện xuất đầu lộ diện, đành phải thôi."



Đỗ Quyên nhất thời xấu hổ, lại kinh hãi: trích dẫn thì không sao, nếu đem văn chương của Lương Khải Siêu vào nói thành mình làm, thật không có tiết tháo. Không phải nàng giả thanh cao, vấn đề là muốn nàng viết văn có khí thế thì không thể làm được!



Nhưng trong lúc cấp thiết nàng không nghĩ ra cớ thích hợp, chỉ lúng túng cười.



Tảm Lao Yên dừng lại, rồi nói: "Sau này nghe Hư Cực ca ca nói cô nương gần đây gặp chuyện khó khăn phức tạp, Lao Yên và gia mẫu đều thập phần tức giận. Nhưng, vụ án này trong đó có chút không tiện, gia phụ không tiện nhúng tay. Hôm nay Lao Yên đến đây, một là thăm lệnh tổ an khang, tiếp là đưa bái thiếp cho cô nương. Ý của gia mẫu là: tuy Tảm gia ta không phải là danh môn quý tộc gì, tại phủ Kinh châu còn có chút danh vọng, nếu cô nương được Tảm phủ mời, lệnh biểu huynh có chút kiêng kị cũng tốt. Cuối cùng chính là chút tư tâm của Lao Yên, như Hoàng cô nương có điều khó nói, như cũ không tiện đi, vậy ta đi chuyến này, coi như toàn tâm nguyện thấy mặt cô nương."



Lời nói chu toàn, nếu Đỗ Quyên không đi thì thật không biết điều.



Nàng nhân tiện nói: "Đa tạ Tảm phu nhân và cô nương chăm sóc chúng ta. Có sẵn cáo mượn oai hùm mà không mượn, không phải là quá ngốc sao? Ngày đó nói không đi, thật ra là muốn tránh danh tiếng. Nay vụ án đã ồn ào huyên náo, trốn cũng vô ích. Ngày mai ta sẽ cùng đệ đệ đi."



Tảm Lao Yên mừng rỡ bắt đầu cười khẽ, hết sức cao hứng.



Lúc này, Hồng Linh và Hoàng Ly tiến vào, một người cầm ấm, một kẻ bưng 2 dĩa trái cây để uống trà.



Đỗ Quyên liền dẫn Hoàng Ly làm lễ Tảm Lao Yên.



Tảm Lao Yên vội kéo tay Hoàng Ly, nói với Đỗ Quyên: "Ngày mai mang Hoàng Ly muội muội đi luôn. Nhà ta cũng có mấy tiểu muội muội, cỡ tuổi như nàng, đều thích chơi đùa. Thấy Hoàng Ly muội muội thông minh khả ái, khẳng định sẽ thích."



Rồi khẽ giọng nói Hoàng Ly, không cần khách sáo, kêu nàng tỷ tỷ là được.



Hoàng Ly biết dỗ người nhất, vội ngọt ngào gọi "Tảm tỷ tỷ", nói nàng rất ôn nhu.



Mặt Tảm Lao Yên liền đỏ, kéo nàng ngồi bên người mình nói chuyện.