Điền Duyên

Chương 238 : Ghen

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Đỗ Quyên nhìn tình hình này, cảm thấy Tảm Lao Yên yêu ai yêu cả đường đi.



Nàng tìm đề tài nói: "Ngày mai đi đưa lễ gì mới tốt đây? Tảm cô nương là người sảng khoái như vậy, mời chúng ta đương nhiên sẽ không vì thọ lễ, nhưng chúng ta không thể tay không tới cửa. Nếu gần sẽ không lo, trong nhà có rất nhiều đặc sản ngoài núi không có."



Hồng Linh đang pha trà nghe nàng nói chuyện này trước mặt cô nương, ngẩn ngơ.



Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy cô nương nhà mình nói ra lời càng kỳ quái hơn.



Tảm Lao Yên nói: "Vậy Hoàng cô nương nói xem muốn đưa cái gì, ta cảm thấy tốt sẽ nói cho ngươi biết. Nghe nói các ngươi cũng mang theo chút thổ sản tới, hôm đó ca ca ở đây ăn cơm, trở về rất khen ngợi cô nương."



Vốn Đỗ Quyên vô tâm nói, nói xong cũng cảm thấy không ổn.



Nhưng nàng nói không ổn, Tảm Lao Yên cũng liều lĩnh.



Hai người hiểu trong lòng, không nói cùng nhìn nhau, đồng loạt cười, đều thấy ngượng ngùng.



Đỗ Quyên cười nói: "Tảm cô nương thật hiểu lòng người. Vừa rồi trong lòng ta nghĩ đến chuyện này, không cẩn thận nói ra. Hoàn hảo là Tảm cô nương, nếu là người bên ngoài, khẳng định chê cười chết ta."



Tảm Lao Yên nói: "Có gì đâu. Cô nương thẳng thắn như thế, ta cũng không cần nói nghi thức xã giao, nói chuyện như vậy mới thoải mái. Huống hồ bình thường tặng lễ, bất quá là vì mặt mũi, trân quý hay không, cũng không có đại biểu tâm ý; tựa cô nương nghĩ như vậy mới là thật lòng."



Đỗ Quyên vội gật đầu tán đồng.



Hoàng Ly thấy Hồng Linh pha trà xong, liền nói với Tảm Lao Yên: "Tỷ tỷ nếm thử trà này có ngon không. Nếu thấy tốt, chúng ta còn dư nửa cân, sẽ đưa cho tỷ tỷ."



Bởi vì phượng vĩ trà thượng phẩm có thể bán một ngàn lượng bạc một cân, trà này tuy rằng không bằng, nhưng ngày đó pha cho bạn cùng trường của ca ca uống, bọn họ ai cũng khen, cho nên cảm thấy dùng trà này tặng lễ cũng đủ "đặc sản", nhà khác không có.



Nhưng vào tai Hồng Linh lại bị bức xúc.



Hơn nữa bất luận này trà này ra sao, nàng nói còn lại nửa cân dùng để tặng lễ, lời này thật không ổn. Người trong núi thật đúng là không hiểu lễ.



Tảm Lao Yên lại vội nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một cái, tinh tể đánh giá.



Uống liền hai hớp, mới vui sướng gật đầu nói: "Lá trà này rất tốt. Nhìn kìa, ta mặt dày tự mình chọn, liền chọn đồ tốt. Hoàng cô nương, ngày mai lấy cái này làm thọ lễ đi, ngon hơn trà mua trên thị trường nhiều lắm! Gia phụ cực yêu trà. Còn dư bao nhiêu, ta đều muốn."



Hồng Linh nghe xong chịu không nổi, vội vàng xoay người, để ngừa luống cuống.
Sắc trời đã trễ, Hồng Linh tới bẩm báo thiếu gia, nói cô nương muốn cáo từ.



Tảm Hư Cực mới đứng dậy. Lúc gần đi nghĩ tới một chuyện, lặng lẽ nói với Hoàng Nguyên, kêu Đỗ Quyên lấy cây thoa gỗ trên đầu xuống, lại nói về đặc thù tơ vàng nam mộc và quy củ hoàng gia, để ngừa bị kẻ hiểu biết lợi dụng.



Hoàng Nguyên nghe xong khiếp sợ, vội vàng gật đầu.



Đỗ Quyên bên kia cũng tiễn người đi ra.



Tảm Lao Yên và Đỗ Quyên sóng vai mà đi, một tay còn nắm Hoàng Ly, ba cô gái vừa đi vừa líu ríu nói giỡn, cực kỳ hòa thuận, giống như tỷ muội tương giao nhiều năm.



Hoàng Nguyên và Tảm Hư Cực thấy sững sờ.



Tảm Lao Yên nhìn thấy Hoàng Nguyên sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn hào phóng thi lễ với hắn, nói đã quấy rầy, còn nói đến ngày đó sẽ phái người  chờ bọn hắn ở cửa phủ, tiếp đón 2 tỷ muội Đỗ Quyên vào, nhất định không để các nàng chịu chút ủy khuất nào, thỉnh Hoàng công tử yên tâm vân vân.



Hoàng Nguyên vội vàng khom người hoàn lễ, liên tục nói không dám nhận.



Cảm thấy nàng thấp thỏm, vẫn buông mi không dám nhìn nàng.



Đỗ Quyên thấy tình hình này, trong lòng ứa ra dấm chua, ai oán ——



Chẳng lẽ còn xui xẻo hơn chuyện xuyên việt sao?



Phải cùng người khác tranh lão công của mình.



Hai tỷ đệ đưa Tảm gia huynh muội đến cửa, nhìn bọn họ lên xe ngựa, đi ra khỏi viện mới xoay người đi vào.



Không chờ trở lại trong phòng, Đỗ Quyên đã muốn hỏi Hoàng Nguyên.



Nhưng Hoàng Nguyên lại trước một bước hỏi nàng: "Cây trâm trên đầu ngươi có phải do Lâm Xuân đưa hay không?"



Đỗ Quyên gật đầu nói: "Đương nhiên. Người khác, ai có thể điêu được tinh tế như vậy!"



Hoàng Nguyên đứng lại, không nói lời nào, chỉ thật sâu nhìn nàng.