Điền Duyên

Chương 247 : Ta nhớ nhà

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Lúc trước hắn đã không có ấn tượng tốt với Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên. Nay thấy mẹ con Hoàng Chiêu Đệ bị hoạch tội mà Hoàng Nguyên không nói một tiếng, cũng không vì cô cô, biểu ca biện tố cầu tình, trên mặt cũng không có vẻ thương tâm, không đành lòng, nên nhận định bọn họ bạc tình bạc nghĩa, mình không có nhìn lầm bọn họ.



Hoàng Nguyên lại có ý nghĩ của mình.



Vô luận là Trần Thanh Đại hay là Nghiêm Phong và Dương Ngọc Hoa, đều do một tay hắn kế hoạch xách động, dùng để đối phó Diêu Kim Quý và Dương Ngọc Vinh. Diêu Kim Quý không hay ho, hắn cầu còn không được, sao lại vì bọn họ cầu tình! Huống chi Hoàng Chiêu Đệ, người cô cô này nhìn như vô hại, lại không chỉ một mà đến 2, 3 lần tính kế người nhà mẹ đẻ, chỉ vì nghĩ cho con trai của mình, không hề chú ý đến dưỡng dục tình thân, cũng làm tâm hắn lạnh.



Nhưng Dương Ngọc Vinh đối với hắn có ân cứu mệnh, không thể không để ý.



Cho nên, hắn suy xét thế cục, chọn lấy tội "chiếm lấy con người" để cầu tình.



Đỗ Quyên vừa thấy biểu tình khinh bỉ của Cảnh phu tử, hiểu suy nghĩ trong lòng hắn. Đối với loại người đọc sách dối trá trơ trẽn này, phải giải thích dong dài lý sự để châm chọc hắn làm bộ làm tịch, chỉ có bề ngoài.



Cảnh phu tử nghe xong bực mình nhưng không thể nói gì, đành phải nhận không.



Hoàng Nguyên vì Dương Ngọc Vinh cầu tình, Triệu Ngự sử lại chưa sửa đổi phán quyết.



Trước khi cân nhắc mức hình phạt, hắn đã suy xét ân cứu mạng của Dương gia với Hoàng Nguyên. Nhưng Dương Ngọc Vinh tội đáng bị phạt: xâm chiếm đồi trà Vu gia đã bồi thường, không tới mức bị lưu đày, nhưng lại làm cho nhị lão Vu gia đánh mất tính mạng, không thể vãn hồi, đây là tội thứ nhất; thứ hai là cùng em vợ thông gian, không thể ấn theo gian tình bình thường phán tù một năm rưỡi, mà phải ấn theo "thân thuộc tướng gian" mà phán xử. Đây là trọng tội. Nếu Dương Ngọc Vinh và Trần phu nhân là chú cháu dâu đồng tông (đồng tông = đồng họ, chú ruột thông dâm với cháu dâu, cháu dâu theo họ chồng nên cùng họ với chú) hoặc là ông và cháu dâu, sẽ bị định phán tử hình; nhưng bọn hắn so với đồng tông thân thích xa chút, bởi vậy mới phán lưu đày hoang đảo.



Nghe Triệu Ngự sử phân tích, Hoàng Nguyên không lời nào để nói, chỉ phải từ bỏ.



Tiếp, Triệu Ngự sử hướng Trần phu nhân, Hồ quản gia phán quyết.



Trần phu nhân lưu đày hai năm, Hồ quản gia...



Tình hình đột biến, đám người Dương Ngọc Vinh trở tay không kịp, bị kích thích bối rối; nay phán quyết đã ra, mới cảm nhận được tai vạ đến rồi, một đám kinh hoàng.



Dương Ngọc Vinh khóc như cha mẹ chết. Trần phu nhân khóc kêu trời kêu đất. Diêu Kim Quý lo sợ không yên nhìn chung quanh. Hoàng Chiêu Đệ ngây ngốc không lời gì để nói...



Bất kể biểu hiện như thế nào đều đã muộn.


Hoàng Nguyên cau mày nói: "Tìm được trước rồi nói. Trần gia còn có tộc nhân. Nếu nàng không muốn trở về, tốt xấu biết ở nơi nào cũng an tâm."



Hắn biết rõ tìm đến Trần Thanh Đại sẽ thêm phiền toái, nhưng không thể bỏ mặc không để ý.



Đều trách Trần phu nhân, nếu nàng mạnh khỏe, hắn có thể bỏ mặc; nay lại không đành lòng.



Đang nói, Nhậm Tam Hòa trở lại.



Lý giải chi tiết xong, lại hỏi Đỗ Quyên một vài chuyện, liền định ra ba ngày sau sẽ về trong núi, bởi vậy chỉ cho Hoàng Nguyên ba ngày thời gian đi tìm người.



Đỗ Quyên vội nói nàng cùng khách sạn ký hợp đồng, chí ít phải dạy bọn hắn trù nghệ một tháng tay nghề, nay còn tới hơn hai mươi ngày nữa.



Nói xong thấy sắc mặt Nhậm Tam Hòa không tốt, liền cười làm lành nói: "Tiểu dượng, chúng ta không dễ dàng đến phủ thành một chuyến, trước đó có nhiều chuyện cần phải lo, không có tâm tình đi dạo. Hiện tại không sao, nhất định phải để cha mẹ đi kiến thức. Còn có, đệ đệ phải cùng chúng ta trở về, sinh ý của Nguyên Mộng Trai cũng cần an bài tốt. Còn có, chúng ta nếu tới, không bằng thuận tiện giúp đại tỷ làm chút đồ cưới. Nhất cử tam đắc, ăn ở đều không cần xài bạc, cũng không tính là hỏng việc."



Nhậm Tam Hòa thấy nàng khẩn cầu nhìn mình, suy xét toàn diện như vậy, còn không chậm trễ kiếm bạc, trong lòng chua xót, cố ý sầm mặt nói: "Chơi mấy ngày cũng không phải không được, ta chỉ sợ các ngươi lại gây chuyện, quay đầu lại thêm một vụ kiện thì chúng ta cũng đừng nghĩ trở về..."



Đỗ Quyên giận trách: "Ai yêu, tiểu dượng, ngươi lời nói quá xui xẻo!"



Mọi người đều nở nụ cười.



Lâm Đại Mãnh nói: "Đợi thêm vài ngày nữa, ta cần phải đi về trước."



Lâm Xuân nói: "Đại bá bá, ngươi đi về trước đi, ta ở lại cùng Đỗ Quyên bọn họ."



Lâm Đại Mãnh ngạc nhiên nói: "Ngươi không ở thư viện đọc sách, trở về làm cái gì?"



Lâm Xuân nghẹn lời, nhãn châu chuyển động, nói: "Ta nhớ nhà. Tối qua còn mơ thấy cha ta nữa. Ta muốn đi về trước xem rồi trở ra đọc sách."



Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp liền ồn ào cười ha hả.