Điền Duyên

Chương 257 : Bừa bãi một hồi

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Hoàng lão cha liền hỏi Phùng Trường Thuận.



Phùng Trường Thuận thấy bộ dáng hắn rất muốn đi, nên nói: "Chúng ta cũng không hiểu, đều nghe Nguyên Nhi an bài đi."



Hoàng lão cha hết sức hài lòng, để cho Hoàng Nguyên an bài.



Tảm Hư Cực cười nói với Hoàng Nguyên: "Hiền đệ, Hoàng gia gia bọn họ khó có cơ hội đến phủ thành, hôm nay để vi huynh làm chủ có được không? Coi như là tận tình địa chủ. Lại nói, ít ngày nữa ngươi về quê hương, huynh cũng nên làm tiệc đưa tiễn ngươi."



Hoàng Nguyên chối từ.



Hắn nói: "Tiệc đưa tiễn để ngày khác đi. Tảm huynh đừng trách tiểu đệ không cho mặt mũi, chỉ là tổ phụ bọn họ sinh tại sơn dã, quen tùy ý, cùng Tảm huynh và Tảm cô nương một bàn ăn cơm, sợ là sẽ không tự tại, nếu đường đột thất lễ thì rất bất tiện. Kính xin Tảm huynh tự tiện, đừng khách khí. Tiểu đệ thay mặt tổ phụ và ông ngoại cám ơn!"



Nói xong khom người vái chào.



Đỗ Quyên cảnh giác hắn, bởi vậy hắn cự tuyệt thẳng.



Tảm Lao Yên  nghe lời Đỗ Quyên nói liền khó chịu, nghe thêm lời của Hoàng Nguyên, lòng tràn đầy chua xót, tan nát cõi lòng đưa mắt nhìn hắn.



Hắn đang thức tỉnh nàng sao?



Tuy Hoàng Nguyên và Tảm Hư Cực đang đối diện nói chuyện, vẫn rõ ràng cảm giác được ánh mắt ai oán của nàng phóng tới, như bị lửa thiên than chích, không dám ghé mắt quay đầu.



Đỗ Quyên áy náy cười nói với Tảm Lao Yên: "Tảm cô nương, Tảm thiếu gia, thật là xin lỗi. Gia gia bọn họ sống mấy chục năm, vẫn là lần đầu đến phủ thành, gặp người khó tránh khỏi câu nệ. Hai vị xuất thân đại gia, nói vậy sẽ không cười bọn họ hẹp hòi."



Tảm Lao Yên  vội nói: "Hoàng cô nương nói đi đâu rồi, Lao Yên sao lại nông cạn như thế!"



Tảm Hư Cực cũng cười nói: "Hoàng cô nương nói, tại hạ không dám: Hoàng gia gia bọn họ có thể "Chất thắng văn", ta lại không thể "Văn thắng chất", bằng không lại là làm khó quân tử!"



Nói xong, mấy người đều cười, xóa tan chút xấu hổ.



Hoàng Ly cảm thấy tiếc hận không thôi.



Ngày thường khôn khéo lanh lợi, nàng hoàn toàn không rõ tình thế trước mắt, chỉ nghĩ: Tảm tỷ tỷ tốt như vậy, lại là con gái tuần phủ, vì sao không đi lại với Tảm gia nhiều môt chút? Có nhiều bạn bè có quyền thế, đối với ca ca cũng có lợi hơn, không phải sao?



Nhưng ca ca tỷ tỷ đều quyết định như thế, trong đó chắc chắn có lý do nàng không biết, nàng rất có ánh mắt không chen vào nói.



"Nếu như thế, Lao Yên cùng huynh đi trước một bước."


Hàn huyên vài câu, Hoàng Nguyên nhắc lại chuyện lúc nãy.



Tạ chưởng quỹ ha ha cười nói: "Hoàng công tử thật biết nói giỡn! Chút tiền đó cần gì tới ngọc bội chứ! Khó được lệnh tổ cùng lệnh tôn, lệnh đường tới đây, hôm nay tại hạ làm ông chủ thỉnh ——" một mặt đưa tay ngăn Hoàng Nguyên lại —— "Tại hạ biết Hoàng công tử vô công bất hưởng lộc, cũng không dám cưỡng cầu Hoàng công tử làm bằng hữu tại hạ. Nếu như thập phần băn khoăn, thì cho tiểu điếm một bức tranh được chứ?"



Hoàng Nguyên cười nói: "Tạ chưởng quỹ nâng đỡ! Chỉ là tại hạ hôm nay hứng đã tận, không muốn vẽ tiếp. Hay là dùng ngọc bội trả tiền cơm đi. Chưởng quỹ nếu muốn tranh, chỉ cần đi Nguyên Mộng Trai, muốn mua kiểu gì thì chọn kiểu đó."



Tạ chưởng quỹ cười, nói: "Nếu như thế, thì đành đắc tội. Chỉ là ngọc bội kia rất tốt, giá trị nhiều hơn một bữa cơm xa lắm..."



Hoàng Nguyên khoát tay nói: "Cũng không đáng giá gì. Lại nói, phàm là vật thế chấp, đều không có ấn giá gốc kết toán. Tại hạ đã dùng ngọc bội trả tiền cơm, đương nhiên cũng theo quy củ, thì tính hai bữa rượu và thức ăn đi. Hôm nay ăn một bữa, còn một bữa, ngày khác nhàn rỗi lại mang người nhà đến ăn."



Tạ chưởng quỹ cười làm lành nói: "Hoàng công tử khẳng khái như thế, tiểu nhân cung kính không bằng tuân mệnh. Không cần gọi món ăn, liền đem hết những món chiêu bài của Lâm Giang Lâu lên, thế nào?"



Hoàng Nguyên cười nói: "Đang có ý này!"



Hoàng Ly nghe được vừa kích động lại cao hứng, nhấp nhấp cái miệng nhỏ nhắn, nuốt nước miếng.



Chưởng quỹ vội phân phó tiểu nhị truyền lời cho phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc, toàn bộ món ăn đặc sắc của Lâm Giang Lâu đều phải có. Tiểu nhị lĩnh mệnh xoay người đi ra ngoài.



Chưởng quỹ quay lại chào hỏi Hoàng gia, khách sáo một phen mới rời đi.



Rời khỏi gian nhã thất, hắn liền lên lầu ba, vào một gian phòng.



Trong phòng có một phòng xép, ở giữa có màn che màu xanh, lại thêm một tầng lụa mỏng màu trắng vắt ngang. Sau màn sa mỏng, có bóng người lắc lư. Sau màn trướng, Tảm Hư Cực và Tảm Lao Yên đang ngồi, Hồng Linh đang ở một bên hầu hạ dùng cơm.



Thì ra Lâm Giang Lâu là sản nghiệp Tảm gia.



Tạ chưởng quỹ bên ngoài trướng bái kiến thiếu gia, đem chuyện vừa rồi thuật lại một lần.



Tảm Hư Cực lắc đầu bật cười, "Hoàng Nguyên này! Làm việc thật đúng là cứng đầu."



Lòng Tảm Lao Yên tràn đầy phức tạp, vừa quý mến Hoàng Nguyên tính vô câu nệ, phong tư tiêu sái, lại thương hại hắn gặp trắc trở: trước kia Dương gia coi như tiểu phú, hắn còn nhỏ tuổi phải bày quán bên đường bán tranh. Nay nhận tổ quy tông, với tình cảnh này phải lấy ngọc bội để trả tiền cơm.



Nàng hỏi Tạ chưởng quỹ: "Ngọc bội đâu?"



Tạ chưởng quỹ vội vàng hai tay dâng ngọc bội lên.



Hồng Linh đi ra cầm lấy, đi vào cho cô nương.