Điền Duyên

Chương 261 : Con trai Hoàng gia trở lại!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Đi đến hừng đông, cẳng chân Hoàng Nguyên đều run lên, đứng không yên.



Nhưng tinh thần hắn lại phá lệ tốt.



Tại đây trong vùng núi cây cao che trời, hắn cảm giác như mình đã thoát khỏi hồng trần nhân thế, bước vào vùng đất thế ngoại, thân và tâm đều lắng đọng xuống, quy về tự nhiên!



Thấy hắn nhìn chung quanh, Lâm Xuân cười hỏi hắn: "Có mệt hay không?"



Hoàng Nguyên dừng bước, hai tay đỡ lấy đầu gối, vùa thở, vừa chán nản nói: "Ngươi nhìn bộ dáng ta nè, còn phải hỏi! Các ngươi... sao còn có tinh thần như vậy? Ta cũng thường luyện cưỡi xe, lại kém xa các người như thế!"



Nói xong, đặc biệt nhìn về phía Hoàng Ly.



Tiểu muội cõng một cái giỏ trúc nho nhỏ, tựa như con thỏ nhỏ nhảy nhót xuyên qua rừng, miệng còn hừ ca nữa!



Đỗ Quyên và Lâm Xuân nghe xong nhìn nhau cười.



Đỗ Quyên nói: "Chúng ta ra cửa là leo núi: làm việc lên núi, về nhà xuống núi, thăm người thân cũng leo núi, đi ngoài núi cũng đi đường núi, sao ngươi có thể so chứ!"



Hoàng Nguyên nghe xong, hướng nàng làm biểu tình suy sụp.



Đám người Thu Sinh thấy đồng loạt cười to, một đám chim giật mình vỗ cánh bay cao.



Hoàng lão cha nhanh chóng đi tới, nói muốn cõng nhi tử.



Hoàng Nguyên sao chịu yếu thế, cuống quít chối từ, gồng lên tiếp tục đi.



Nhưng đến Hoàng Phong Lĩnh, đi trên sơn đạo một bên là vách núi cao, bên cạnh là vực sâu vạn trượng, nhất thời chân Hoàng Nguyên như nhũn ra, kinh hồn táng đảm, trán toát mồ hôi hột. Hắn được Lâm Xuân và Hoàng Tiểu Bảo trước sau bảo vệ dẫn dắt, cắn răng đi qua sơn lĩnh, rốt cuộc cầm cự không nổi, ngã xuống đất.



Hoàng gia vội vàng vây quanh.



Phùng Thị đau lòng giúp con trai lau mồ hôi, an ủi hắn nói phía trước dễ đi.



Hoàng Nguyên thở dốc cố trấn định lại, nhìn đám người Đỗ Quyên ha hả cười nói: "Đi thêm vài lần, thấy Diêm Vương dũng khí cũng mạnh lên thêm ba phần!"



Đỗ Quyên thấy sắc mặt hắn trắng bệch, còn có tâm tư nói giỡn, trong lòng thầm khen.



"Ngươi có chứng sợ độ cao?"
Mở cửa phòng ta, không khí tươi mát đập vào mặt, thấy sương sớm ẩn hiện.



Lọt vào tầm mắt là đầy sân gà. Hoàng Ly đang vẩy thức ăn gà vào góc tường; Bờ tường bao quanh sân cao bằng nửa người bám đầy dây leo xanh biếc, nở đầy hoa Kim Ngân, trong đó xen lẫn màu tím hoa đậu cove cùng đậu cove xanh tím cong cong hình trăng khuyết, tất cả còn ướt sương đêm. Dưới chân tường là dây bí đỏ tươi tốt, cùng với tiếng Hoàng Ly "quắc quắc" gọi gà. Mấy con gà từ dưới dàn bí đỏ chui ra ngoài, chạy về phía đàn gà...



Góc tường, vài cây hoa la đơn ra hoa màu hồng và vàng, còn có một bụi hoa sơn chi đang kỳ trổ hoa. Trong tường ngoài tường, vài nhánh đào chưa qua tủ bổ rũ xuống, cành lá lộn xộn, ẩn hiện vài trái đào non.



Đang nhìn, một con chó vàng không lớn lắm thấy hắn đi ra, vội vàng đi tới đảo quanh hắn, đánh hơi từ trên xuống dưới, không kỳ thị người chủ nhân mới này. Tim hắn như bị treo ngược lên, hai tay đưa cao, thấy súc sinh này không có ý cắn hắn, mới yên lòng.



"Chó cũng nhận được ngươi."



Hoàng Ly nhìn ca ca cười.



Hoàng Nguyên đi qua, chó vàng đi theo phía sau hắn.



"Nhiều gà như vậy?" Hắn hỏi tiểu muội.



"Ai! Tổng cộng 53 con. Sáng nay giết hai con. Sẽ còn nhiều hơn nữa. Mùa xuân mới ấp đám gà con, không sai biệt lắm có 2 cân. Gà trống sẽ bị giết ăn, giữ lại chừng ba mươi con gà mái đẻ trứng là đủ rồi, nhiều hơn nữa không dễ nuôi. Lại nói, lúc nhàn ta và nhị tỷ sẽ lên núi săn chút món ăn thôn quê, chúng ta thường ăn gà rừng..."



Hoàng Ly hưng trí bừng bừng giới thiệu tình hình trong nhà với ca ca.



Hoàng Nguyên vừa nghe, vừa quay đầu nhìn về phía cổng lớn.



"Cha bọn họ đâu?"



"Cha và nương ra ruộng. Nhị tỷ đang dọn dẹp giặt quần áo, đại tỷ nấu cơm... Thường thì ta và nhị tỷ buổi sáng không ở nhà, cùng tiểu dượng luyện võ..."



Khi nói chuyện, Đỗ Quyên bưng một thau gỗ lớn đi ra, nhìn thấy hắn nở nụ cười.



Nàng cũng không có nhiệt tâm tiếp đón hắn, phảng phất hắn đang ở nhà của mình.



Nàng đặt thau gỗ dưới mái hiên, đi phòng bếp mang nước ấm đến, đi thu gom hết xiêm y của cả nhà thay ra hôm qua, bưng một cái ghế nhỏ ra ngồi xuống giặt giũ.



Trong phòng bếp, Hoàng Tước Nhi cũng đang bận rộn.



Cái nhà này, một khi trở về vận tác bình thường, mỗi người đều tự đi làm công việc của mình, chỉ có hắn — con trai Hoàng gia, ngày đầu tiên trở về không có việc gì làm, cũng không biết nên làm cái gì.