Điền Duyên

Chương 260 : Biết được chân tướng

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Thời gian Lâm Xuân hoàn thành một bức điêu khắc khác chỉ còn lại mấy ngày. Hoàng gia cũng bắt đầu chuẩn bị hành trang về nhà.



Tục ngữ nói đúng, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.



Ở phủ thành hơn một tháng, trừ Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Ly chơi chưa chán, đám người Hoàng lão cha đã đợi không được, lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy trong thành không tốt chút nào.



Làm cho bọn họ không thể đợi nhất là: việc gì cũng phải xài tiền, nên Hoàng lão cha sau này không muốn ra cửa; thứ hai là nhớ thương hoa màu đồng ruộng.



Đợi xác định ngày về nhà, cha con Hoàng gia mới cao hứng lại.



Bởi bức "Mặt trời đỏ mới lên, toả ánh sáng rực rỡ" của Lâm Xuân đưa đi thư viện, vô số thư sinh biết đến tiểu mộc tượng xuất thân từ sơn lâm, trong đó không ít thiếu niên chủ động kết giao với hắn.



Biết được hắn và Hoàng Nguyên sắp về quê, bạn thân Hoàng Nguyên bày tiệc rượu ở Lâm Giang Lâu tiễn biệt hai người, náo loạn suốt cả một ngày.



Lúc ngày tàn, Tảm Hư Cực mời Hoàng Nguyên xuống lầu, đi dạo trong rừng trúc bên bờ sông.



Hắn thổ lộ ý muốn cưới Đỗ Quyên với Hoàng Nguyên.



Hoàng Nguyên đứng lại, bình tĩnh nhìn hắn nói: "Tảm huynh biết rõ việc này không thể thực hiện, cần gì phải nhắc tới? Tảm gia không có khả năng cưới một thôn cô; gia tỷ cũng không có khả năng làm thiếp!"



Âm thanh Tảm Hư Cực lạnh lùng nói: "Tục ngữ nói "Sự do người’. Huynh nói với hiền đệ việc này là hy vọng hiền đệ có thể vun vào. Bất kể là vì giúp vi huynh, hay là vì Yên muội muội, hiền đệ nên mau chóng thông qua khoa cử nhập sĩ. Như thế, Hoàng gia tự nhiên nước lên thì thuyền lên, Hoàng cô nương tự nhiên..."



Trong lòng Hoàng Nguyên khiếp sợ, ngắt lời hắn, nói: "Không nói đến tiểu đệ chỉ có vài năm đi học, dù tiểu đệ may mắn được trời chiếu cố, trong hai năm tới thi một lần được đăng bảng, gia tỷ cũng không có khả năng gả cho Tảm huynh."



Tảm Hư Cực cau mày nói: "Đó là nàng còn không hiểu được ta..."



Ngụ ý, nếu hiểu nàng sẽ không cự tuyệt cửa thân này.



Niềm tự tin không cần nói cũng có thể hiểu.



Hoàng Nguyên lắc đầu, tĩnh táo nói cho hắn biết, mỗi lần hắn đến, đều là Đỗ Quyên chủ động lảng tránh, "Với gia thế Tảm gia, huynh muốn cưới nữ tử nào mà không thể, tội gì cố chấp với chuyện này? Gia tỷ rất có chủ ý, đừng vì thế mà phá hỏng tình cảm huynh đệ chúng ta!"



Sắc mặt Tảm Hư Cực hơi trầm xuống.



Trầm ngâm cả nửa ngày mới hỏi: "Vì Lâm Xuân?"



Hoàng Nguyên không đáp, tiếp tục nói: "Tảm huynh hãy buông tha đi! Hoàng gia hàn môn lậu hộ (= nhà nghèo mái dột), đích thực không thích hợp Tảm gia. Tiểu đệ tuổi nhỏ học hành nông cạn, lại mới vừa gặp biến cố thân thế, tạm thời chưa tính đến chuyện đặt chân vào sĩ đồ. Lần này hồi hương, sẽ dốc lòng ra sức học hành. Đợi một ngày thành tài, mới dám ra mặt một lần nữa!"




Tảm Hư Cực đi ra thư phòng, vẻ mặt cực kỳ uể oải.



Cứ tưởng rằng thúc phụ (= chú) thưởng thức Đỗ Quyên, nào ngờ phản ứng lớn như vậy.



Hắn còn chưa nói rõ ngọn nguồn đâu, thúc phụ chỉ nghĩ hắn muốn nạp Hoàng Đỗ Quyên làm thiếp, còn phản đối như vậy, nếu biết hắn muốn cưới nàng làm vợ thì sẽ nổi giận như thế nào?



Vậy thì tâm nguyện của Yên muội muội...



Tảm Lao Yên nghe nói Hoàng Nguyên ngày kế sẽ rời đi, lập tức muốn đi khách sạn Phúc Tường.



Tảm Hư Cực nhắc nhở: "Thúc phụ đang ở trong phủ, mới vừa rồi còn tức giận đó. Muội muội chớ nên lỗ mãng!"



Tảm Lao Yên nhìn hắn nói: "Hư Cực ca ca chắc chắn có biện pháp, đúng hay không?"



Tảm Hư Cực lắc đầu, nghiêm túc nói: "Muội muội, vi huynh không giúp được ngươi. Không chỉ có thúc phụ không đồng ý, Hoàng Nguyên cũng..."



Hắn chậm rãi thuật lại chuyện ngày ấy trong rừng trúc bên bờ sông Hoàng Nguyên trả lời thế nào.



Tảm Lao Yên nhất thời thất thần, tay nắm chặt ngọc bội nửa ngày không nói gì.



"Vậy ngươi giúp ta mang phong thư cho hắn."



Nàng kiên định nói.



Ngày 20 tháng 6, Hoàng Nguyên rốt cuộc theo ông nội cùng cha mẹ lên trở về nhà.



Bởi hắn từ hiệu sách Vô Nhai mua thật nhiều bộ sách, Trần gia lại đưa một số giấy tới, hơn nữa hắn mang theo toàn bộ sách của mình vào trong núi, để giữ lại trong trường học, thậm chí tính toán tích góp gia nghiệp  —— bởi vì chỗ đó là nguyên quán của hắn, đồ của hắn tổng cộng chừng hơn mười chiếc xe lớn.



Nhậm Tam Hòa liền đi trước một bước trở về gọi người tiếp ứng.



Ba ngày sau, đợi Đỗ Quyên cùng với một hàng xe uốn lượn đi tới trấn Hắc Sơn, Nhậm Tam Hòa, Lâm Đại Mãnh mang theo mấy chục người đàn ông thôn Thanh Tuyền đã chờ sẵn ở cửa hàng Lâm gia. Bọn người  Thu Sinh, Hạ Sinh, Phúc Sinh tới, gặp mặt là một phen thân cận náo nhiệt.



Đêm đó, đám người Hoàng Nguyên nghỉ ở nhà ông bà ngoại.



Sớm ngày kế, mọi người canh bốn đã xuất phát, một đội ngũ dài cỡi lừa giống như thương hội chuyển hàng, hướng về trong núi.