Điền Duyên

Chương 259 : Ký ức thức tỉnh?

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Mặt Đỗ Quyên càng nóng, đẩy hắn sẵng giọng: "Ngươi và Tiểu Bảo ca ca vung quyền uống rượu còn chưa uống xong đâu, tưởng lừa gạt ta?"



Hoàng Nguyên vội bưng lên cốc uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cười thúc nàng.



Đỗ Quyên lại nói: "Ngươi và tiểu muội oản tù tì, rượu đâu?"



Hoàng Nguyên nghi ngờ nói: "Cái đó cũng chưa uống?"



Đỗ Quyên vừa giúp hắn rót rượu, vừanói: "Ngươi uống lúc nào đâu?"



Hoàng Nguyên đành phải bưng cốc lên uống.



Hoàng Ly cười đập bàn nói: "Ca ca say! Đã uống rồi mà quên."



Hoàng Nguyên trừng Đỗ Quyên chất vấn: "Ngươi lừa ta?"



Hoàng Tiểu Bảo cũng cười to nói: "Ta nói nha, đã bắt đầu khi dễ đệ đệ!"



Đỗ Quyên thấy gia gia rất bất mãn nhìn mình, le lưỡi, vội bưng chén lên uống, vừa cười nói: "Ai khi dễ hắn? Ta thử thôi, ai ngờ hắn đã uống đến mụ đầu."



Thật là kỳ quái, rượu ngọt, lúc uống không cảm thấy, mấy chén uống cạn, nàng cảm thấy mặt nóng hừng hực, đầu choáng váng, vội nói: "Không được! Không được! Không thể uống nữa."



"Thật không được? Ai yêu, đỏ mặt rồi." Hoàng Nguyên ha hả cười ghé sát vào nàng, thấy mặt nàng mang xuân sắc, mắt như nước mùa thu, kìm lòng không đậu khen, "Mặt như ánh bình minh, mắt như thanh lộ!"



Hoàng Ly nghe xong tâm ngứa, vội hỏi: "Ca ca, ta thì sao?"



Hoàng Nguyên đưa tay sờ tóc nàng, cười nói: "Ngươi giống tỷ tỷ, mặt như thoa phấn, ánh mắt sáng ngời trong suốt như tinh tú, rất mĩ lệ! Nói tới, trên người tỷ muội chúng ta đều có hương vị cực trong veo, cực tươi mát khó được. Đại tỷ dù ta chưa thấy qua, nói vậy cũng không thoát cảnh ý này."



Hoàng Ly thấy ca ca dùng văn từ như vậy ca ngợi tỷ muội các nàng, mi mắt sáng ngời.



Nàng cười giúp hắn múc chút đậu hủ, "Đến, ăn chút đồ ăn. Chỉ uống rượu đả thương người. Chúng ta muốn tận lực ăn nhiều chút mới không bị lỗ!"



Hoàng Nguyên không nhịn được cười, ghé sát vào Đỗ Quyên hỏi: "Có phải là ngươi dạy tiểu muội như vậy không?"



Đỗ Quyên vô tội nói: "Nàng trời sinh kỳ tài, đâu có liên quan tới ta!"



Hoàng Ly nghe xong không tức giận, ngược lại rất đắc ý.



Hoàng lão cha thấy con cái cao hứng như thế, cũng tới giúp vui, muốn cùng bọn họ uống rượu.




Một là hắn cùng một vị Trần thị thương hộ đạt thành hiệp định: Trần gia phái người đi thôn Thanh Tuyền truyền thụ nghề tạo giấy, mà Hoàng Nguyên sau này dùng sách vở đều từ hiệu sách Vô Nhai Trần gia nhập hàng, bởi vì Trần gia có xưởng tạo giấy.



Chuyện này nhìn như không dễ dàng, Hoàng Nguyên lại rất dễ dàng đàm phán ổn thỏa.



Bởi vì, hắn đem 1/4 cổ phần Nguyên Mộng Trai cho Trần gia.



Đỗ Quyên đau lòng, đồng thời lại không thể không bội phục sự quyết đoán của hắn.



Một chuyện khác là: ngày nào đó về trễ, Hoàng Nguyên mang về một khối lớn cao su, nói có thể trợ giúp Lâm Xuân hoàn thành máy ép sức nước.



Đỗ Quyên thấy, thất thanh hỏi: "Làm sao ngươi biết thứ này?"



Hoàng Nguyên giải thích: "Vật này là từ hải ngoại mang vào. Ta ở trong sách xem qua giới thiệu, cũng thấy qua ở Tảm gia và Thẩm gia."



Đỗ Quyên cũng không bỏ qua, như cũ bám riết không tha, truy vấn: "Sao ngươi nghĩ là nó có thể dùng vào máy ép sức nước?"



Thần tình của nàng rất nóng vội.



Hoàng Nguyên nói: "Cao su tính mềm mại, có sức co dãn, sau khi ép chặt sẽ khôi phục nguyên trạng. Có nơi dùng để làm bánh xe, làm đế giày, đều rất tốt. Ngày kia Lâm Xuân vừa nói, ta liền nhớ tới nó. Ta cảm thấy, dùng thứ này nhất định đạt tới sự phong bế hoàn mỹ nhất, máy ép sức nước có thể thành công vận hành."



Đỗ Quyên sững sờ nhìn hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.



Đây có thể coi như là linh quang của Lý Đôn hiện ra?



Có thể thức tỉnh trí nhớ kiếp trước của hắn không?



Hoàng Nguyên thấy vẻ mặt nàng không giống bình thường, như rất kích động, chợt nhớ tới cách nói về phu quân kiếp trước của nàng, trong lòng vừa động: chẳng lẽ đây chính là căn cứ của nàng? Hắn lại nhớ tới năm xưa ở trấn Hắc Sơn, nàng còn nhỏ đã đặc biệt vì hắn vẽ tranh, hát ca, chẳng lẽ nàng đã sớm hoài nghi mình?



Hắn vạn loại nghi hoặc, nhưng không dám hỏi lấy một câu.



Muốn hỏi, cũng nên hỏi nương thân trước, bọn họ rốt cuộc có phải là chị em ruột hay không.



Bằng không, hắn không thể có ý niệm này!



Hắn âm thầm trở về phòng, nhẹ nhàng khảy dây đàn.



Trong chốc lát, trong phòng Lâm Xuân truyền ra tiếng địch hòa cùng. Tiếng cầm địch hợp tấu, Đỗ Quyên chìm vào mộng cảnh. Trong mộng, Lý Đôn cõng nàng đi trên đường thôn Thanh Tuyền, không biết là kiếp trước hay là kiếp này...