Điền Duyên

Chương 281 : Nhặt được khuê nữ

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


"Nói lung tung cái gì?"



Theo tiếng mà đến, là Đỗ Quyên đang cười khanh khách.



Hoàng Nguyên quay đầu, trên dưới đánh giá nàng.



Đỗ Quyên nhìn hắn nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"



Hoàng Nguyên cười, ho một tiếng nói: "Không có gì. Buổi tối có thịt chuột trúc? Con chuột ngươi cũng dám giết, dám ăn?"



Đỗ Quyên cười nói: "Ngươi chưa thấy qua chuột trúc à? Thật là kỳ quái, trước kia ngươi ở Dương gia, nhà hắn có tiền như vậy, ngay cả chuột trúc cũng chưa từng ăn?"



Hoàng Nguyên đàng hoàng trả lời: "Chưa từng ăn. Nghe cũng chưa từng nghe qua."



Hoàng Tước Nhi nói: "Ngoài núi không có thứ này. Nghe Hạ Sinh ca ca nói, lần trước Thủy Tú tỷ tỷ trở về, mang một con về nhà chồng, bọn họ đều thật ly kỳ đâu."



Lại nói cho Hoàng Nguyên biết, chuột trúc là loại động vật gì.



Mấy tỷ đệ sôi nổi ra tay, dọc theo tường rào hái đậu côve, vừa nói giỡn.



Đang bận, chợt nghe ngoài cửa viện có người gọi: "Hoàng Ly, cha về rồi."



Hoàng Ly vừa nghe, vội vàng đem rổ đưa cho đại tỷ, bôn qua nghênh đón Lão Thực cha, "Cha, ngươi trở lại! Có hái được hạt dẻ không? Hái được sơn tra không? Ái dà, rất nhiều nấm!"



Hoàng Lão Thực dỡ gùi từ trên vai xuống. Hoàng Ly thăm dò xem xét, một bên ồn ào.



Đỗ Quyên thấy cha trở lại, ném đậu côve vừa hái vào trong rổ, phủi tay nói: "Cha trở lại, ta ra phía sau. Các ngươi hái mau lên, lập tức ăn cơm."



Nói xong xoay người nhanh chóng đi vào phòng bếp.



Động tác của Hoàng Nguyên và Hoàng Tước Nhi quả nhiên nhanh hơn.



Bởi dưới chân tường còn trồng bí đỏ, chen nhau leo lên giàn, thỉnh thoảng đụng đến một trái bí đỏ, nó bị đá đung đưa. Có một lần Hoàng Nguyên như đá trúng một khối đá, không hề động đậy. Hắn cúi người vén lá bí đỏ ra, thất thanh kêu lên: "Lớn như vậy!"




Ánh mắt Hoàng Nguyên chợt lóe, nhìn về phía Phùng thị.



Phùng Thị được nhi tử cổ vũ, hít sâu một hơi, tận lực dùng thanh âm bình thản nói: "Ngươi vốn cũng không phải là con gái của nương, là... là nương từ trên núi nhặt được."



Thật khó khăn nói xong, người khác còn chưa như thế nào, Hoàng Ly đã cười to ầm ĩ trước.



Khi còn nhỏ, nương thường dùng lời này đùa nàng, nay lại chọc nhị tỷ.



Nhưng nàng cười một nửa thì cười không nổi nữa, chợt thấy không đúng: thần sắc nương thực ngưng trọng, thực không đúng; lại thấy đám người gia gia nãi nãi đều kinh ngạc nhìn nương; Nhị tỷ đặc biệt phản ứng lớn, không hề coi đây là lời nói đùa, lại đứng lên.



Tâm tình Đỗ Quyên kích động: chẳng lẽ nương quyết tâm muốn nói ra?



Mặc kệ như thế nào, nàng muốn đẩy tới, triệt để đem việc này công khai.



Nàng đứng dậy, nhìn chằm chằm Phùng Thị hỏi: "Nương nói thật? Ta thật không phải là khuê nữ Hoàng gia? Vậy ta từ đâu đến?"



Phùng Thị đã đi bước đầu nên không sợ nữa, cũng đứng lên, đối mặt cha mẹ chồng cúi đầu nói: "Cha, nương, con dâu bất hiếu, giấu diếm các ngươi nhiều năm như vậy. Nhưng là, con dâu thật hết cách, năm ấy làm mất Nguyên Nhi, ta sắp điên..."



Nàng dựa theo Hoàng Nguyên dạy nàng, đem tình hình năm đó thuật lại một lần.



Không chỉ như thế, nàng còn đi vào trong buồng, đem bọc vải bọc Đỗ Quyên khi xưa ra cho mọi người thấy, với điều kiện Hoàng gia lúc trước, vạn vạn lần không có khả năng có được chất vải như vậy.



Bọn người Hoàng lão cha nghe choáng váng.



Ăn, đương nhiên là không ăn được nữa; nói, lại không biết nên nói gì.



Nhưng mà, mọi người cứ việc kinh dị, lại không có một tia hoài nghi.



Như Đỗ Quyên mới vừa nói: từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu người nói nàng không giống khuê nữ Hoàng gia, ngay cả Hoàng đại nương từng nghi hoặc qua. Không chỉ vì Đỗ Quyên không giống nông gia nữ, còn bởi vì nàng và vợ chồng Hoàng Lão Thực một điểm tương tự cũng không có. Như Hoàng Nguyên, tuy có bộ dáng nhẹ nhàng thư sinh, nhưng diện mạo đó, không một ai có thể nghi ngờ hắn không phải nhi tử Hoàng gia.



Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thanh âm của ngọn đuốc lẹt rẹt, còn có thanh âm của mèo chó dưới bàn tranh nhau một khối xương