Điền Duyên

Chương 282 : Không thể vong ân phụ nghĩa

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Người đầu tiên phản ứng lại là Hoàng Lão Thực.



Lão Thực cứng cổ, chỉ nhìn thẳng một điểm phân cao thấp: "Đỗ Quyên là khuê nữ của ta! Chính là khuê nữ của ta! Ta nuôi nàng lớn như vậy, ai tới đòi cũng không cho!"



Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Thị, trách nàng không nên nói ra việc này.



Đây là lần đầu tiên, hắn biểu đạt bất mãn với vợ trước mặt mọi người.



Tiếp, phản ứng kịch liệt hơn là Hoàng Ly.



Nàng cũng đứng dậy, bén nhọn kêu lên: "Nhặt được thì thế nào? Nhà chúng ta lại không giống họ Dương, không coi nhị tỷ như con ruột. Cha và nương đối đãi với nhị tỷ tỷ còn còn thân hơn đối đãi với ta nữa! Ta từ nhỏ đến lớn, số lần bị mắng nhiều hơn tỷ nhiều."



Nói xong chuyển hướng Đỗ Quyên, vô cùng đau đớn nói: "Nhị tỷ tỷ, ngươi cũng không thể vong ân phụ nghĩa! Thân cha mẹ của ngươi khẳng định không phải là người tốt! Bọn họ không cần ngươi! Khi xưa nương làm mất ca ca là chuyện bất đắc dĩ, cha mẹ ngươi là vì sao? Ném ngươi trong núi, đây là người sao? Ngươi suy nghĩ một chút, bọn họ có tiền như vậy, không phải không nuôi nổi ngươi, khẳng định là chê ngươi là con gái, không muốn ngươi, mới bỏ ngươi. Nhất định là như vậy! Nhị tỷ tỷ, nếu ta là ngươi, cả đời này sẽ không nhận lại cha mẹ ruột. Bọn họ quá ác tâm!"



Bé gái kích động vạn phần, dùng mọi từ ngữ, cố tiêu trừ sự ngăn cách của Đỗ Quyên với Hoàng gia, cố chặt đứt khát vọng tìm cha mẹ ruột của nàng, muốn bóp chết khả năng nhận tổ quy tông của nàng ngay trong trứng nước.



Nàng nói một hồi, đám người Hoàng Tước Nhi đều tỉnh ngộ lại.



Mũi Hoàng Tước Nhi cay cay. Nỗi khủng hoảng Đỗ Quyên rơi xuống nước năm xưa lại nổi lên trong lòng.



Nàng nắm tay muội muội khóc nói: "Cái gì nhặt được chứ! Ngươi giống nhặt được chỗ nào? Từ nhỏ đến lớn, cha và nương rõ ràng thích ngươi thật nhiều, người trong thôn cũng đều thích ngươi, ta còn cảm thấy ta là nhặt được đó! Năm ấy, Tiểu Bảo đẩy ngươi xuống sông, ta thiếu chút nữa bị hù chết. Ta sợ nếu ngươi bị chết đuối, về nhà nương còn không chém chết ta! Ta khi đó cảm thấy mình không sống nổi nữa. Ngươi nói đi, ngươi giống nhặt về sao? Nhặt về còn thương hơn con ruột sao? Đỗ Quyên, không cho ngươi đi! Ngươi không thể vong ân phụ nghĩa..."



Nàng khóc. Đỗ Quyên nhịn không được cũng rơi lệ.



Khi đó a, tiểu thư tỷ mới chút xíu, đã giúp nàng thay tã, chiếu cố nàng. Nàng ẵm mình, đi lảo đảo nghiêng ngã, nhưng 2 tay nàng ôm chặt cổ tiểu thư tỷ, thập phần an tâm; chưng một cái trứng gà, luôn là 2 chị em chia nhau ăn; cả ngày thì thầm nói không hết lời, buổi tối lại chen nhau ngủ chung...



Hoàng Tiểu Bảo cũng ném chiếc đũa, đối với Đỗ Quyên nói: "Ngươi còn nhặt được sao! Từ nhỏ đến lớn, vì ngươi, chúng ta nháo ra bao nhiêu sự? Đại bá và đại bá nương xem ngươi như mạng. Thì nói lại năm ấy ta đẩy ngươi xuống sông đi. Đại bá và đại bá nương khóc nháo, ai coi ngươi là nhặt được? Sau này, Ông ngoại Phùng gia lại mang bảy tám người đánh tới cửa, gây với gia gia. Ta bị đánh một trận, bây giờ nhớ lại mông còn đau nè. Cha mẹ ruột có thể đối với ngươi như vậy sao? Nếu bọn họ thật lòng thương ngươi, sẽ không ném ngươi vào sơn cốc! Đây là chuyện người làm sao?"
Ái dà, lời buồn nôn này, nàng cũng không biết sao lại thốt ra, chắc là bị ảnh hưởng từ Lão Thực cha.



Cả người nàng nổi gai ốc, không dám nhìn đám huynh đệ tỷ muội, cuống quít chộp lấy chiếc đũa, tha thiết giúp gia gia nãi nãi  gắp thịt cá, nói: "Gia gia, nãi nãi, nếm thử món cá sốt chua ngọt ta làm, so với trước kia vị thế nào?"



Hoàng đại nương rất hài lòng biểu hiện của nàng, cúi đầu ăn.



Hoàng lão cha uy nghiêm sầm mặt nói: "Cái gì ruột với nhặt được! Nuôi lớn như vậy, nói bỏ là bỏ có khác gì họ Dương súc sinh kia? Vợ lão Đại, không cho ngươi nói chuyện này ra ngoài! Đỗ Quyên chính là cháu gái Hoàng gia ta!"



Tâm tư của hắn, ngoại trừ theo sát cháu trai Hoàng Nguyên ra, còn bởi vì mối hận thâm sâu với Dương gia, muốn biểu hiện Hoàng gia lương thiện hơn Dương gia, cho nên bày ra bộ dáng rộng lượng. Thêm nữa, hắn cũng giống như Hoàng đại nương, có phần tư tâm của mình, không muốn dễ dàng trả Đỗ Quyên lại cho cha mẹ ruột của nàng.



Hắn thấy, Dương gia giúp người ta nuôi con hết mười mấy năm, còn bồi dưỡng thành tài, rồi nháo cho ân đoạn nghĩa tuyệt, đó chính là óc heo! Hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Lại nói Đỗ Quyên cũng không có khả năng gặp quan toà liên lụy toàn tộc như Hoàng Nguyên, cho nên, hắn nói thập phần từ nghiêm chính nghĩa.



Phùng Thị lại ngạc nhiên, khó xử nhìn về phía Hoàng Nguyên.



Không nói ra ngoài thì làm sao định thân cho con trai mình và Đỗ Quyên đây?



Hoàng Nguyên nháy mắt nương, ý bảo nàng không cần sốt ruột.



Phùng Thị thấy thế mới an tâm, cung kính đáp ứng một tiếng.



Bọn tiểu bối thấy Hoàng lão cha cũng nói như thế, triệt để yên tâm, khâm phục hắn không thôi, sôi nổi mời rượu hắn, "Gia gia" dài, "Gia gia" ngắn gọi không ngừng, trong phòng một lần nữa náo nhiệt, còn hơn lúc nãy.



Hoàng Tước Nhi giúp Đỗ Quyên gắp một đũa đồ ăn, nhìn nàng như mừng như giận, như lúc mới nhận thức nàng. Đỗ Quyên cười làm lành gọi: "Đại tỷ!". Tuy Hoàng Tước Nhi không trả lời, nhưng thấy nàng liên tục gắp thức ăn cho Đỗ Quyên là biết càng thân thiết hơn trước đây.



Nàng làm như vậy, là sợ trong lòng muội muội chán ghét khổ sở.