Điền Duyên

Chương 294 : Cô gái bỏ trốn (2)

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Đỗ Quyên quả thật bị dọa.



Có khách từ phương xa tới, bất luận thế nào, nên có khuôn mặt tươi cười đón chào mới đúng, nhưng hai chân nàng làm thế nào cũng không động, trong lòng bất an mãnh liệt.



Nàng đại khái cũng có thể đoán ra, người bò qua Hoàng Phong Lĩnh ngày hôm qua, chính là hai chủ tớ trước mặt, chỉ không biết còn một người nữa đi đâu.



Tảm Lao Yên không thể đến tìm nàng!



Đỗ Quyên không tự chủ quay nhìn Hoàng Nguyên.



Lúc này Hoàng Nguyên rất mờ mịt, đầu óc trống rỗng.



Tảm Lao Yên thấy hai người đều không nói không động, trong lòng trầm xuống, thân tâm đau đớn, đôi chân nhất thời đứng không vững, trước mắt bỗng tối đen, thiếu chút nữa ngã quỵ.



Hồng Linh kinh hô một tiếng, hai tay vội đỡ.



Hoàng Nguyên thế này mới bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, sau đó tâm loạn như ma chạy tới, lẩm bẩm nói với thiếu nữ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Tảm cô nương, ngươi đây là... Ngươi đây là..."



Hai chữ "tội gì" ở đầu lưỡi hắn vòng vòng mấy lần cũng không phun ra được.



Tảm Lao Yên vô lực nhìn hắn một cái, lại an tâm cười.



Thần sắc Đỗ Quyên ngây ngốc, trong đầu chỉ toát ra hai chữ: bỏ trốn!



Để tiểu thư quý tộc này tịnh thân ra cửa, chỉ mang thêo một nha hoàn, trèo non lội suối, bò qua Hoàng Phong Lĩnh đến tìm nơi nương tựa lý do duy nhất chính là bỏ trốn, bất cứ lý do khác đều không vững.



Không chờ nàng nghĩ lại, Tảm Lao Yên đã cầm cự không nổi, té xỉu.



Hoàng Nguyên kinh hoảng đỡ lấy, lại thấy phỏng tay, quay đầu nhìn Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên hít sâu một hơi, bước nhanh tới, cười nói với Hồng Linh: "Để cho ta."



Nói xong, ôm ngang Tảm Lao Yên lên, đi vào phòng trong.



Vừa đi vừa hướng phòng bếp hô: "Hoàng Ly, ngươi đến đây!"



Hoàng Ly chạy vội đi ra kêu: "Làm gì nhị tỷ tỷ..."



Nói giữa chừng rồi sững sờ nhìn cô gái trên tay Đỗ Quyên, kinh hô: "Tảm tỷ tỷ?", rồi không dám tin nhìn Hồng Linh phía sau, "Sao các ngươi tới đây?"



Đỗ Quyên không đáp lại mà phân phó: "Đi đỡ Hồng Linh."



Hoàng Ly vội đáp ứng, tiến lên đỡ lấy Hồng Linh đang miễn cưỡng chống đỡ.



Hoàng Nguyên cũng đỡ lấy bao phục trên vai Hồng Linh, tâm loạn như ma theo sau Đỗ Quyên đi vào phòng. Phía sau, Hoàng Tiểu Bảo há hốc miệng, ngây ngốc nhìn bọn họ.




Hoàng Ly cũng cười nói: "Tảm tỷ tỷ đừng khách khí, để ta đút đi."



Tảm Lao Yên hết cách, đành mặc cho các nàng hầu hạ.



Lập tức, Đỗ Quyên đút Tảm Lao Yên, Hoàng Ly đút Hồng Linh.



Mới uống hai muỗng canh, Tảm Lao Yên kinh ngạc hỏi: "Đây là canh gì, sao ngon như thế?"



Hồng Linh cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Ly.



Thật ra nàng đồi với ẩm thực Hoàng gia không ôm hy vọng gì, ai ngờ canh vừa vào miệng, mùi vị thơm ngon nàng chưa từng được ăn, sao không kỳ quái?



Hoàng Ly thấy các nàng như vậy, đắc ý cực, cướp lời nói: "Là tro thụ hoa! Hôm qua mới nhặt về, rất tươi ngon, còn có thịt nai, cho nên ta nói các ngươi tới đúng lúc."



Tảm Lao Yên chăm chú nhìn vào Đỗ Quyên nói: "Tay nghề nấu nướng của Hoàng cô nương thật tốt."



Đỗ Quyên lại cười nói: "Ở nông thôn nghèo khổ, chỗ tốt duy nhất là rau thịt đều tươi ngon, đồ ăn làm ra so với trong thành đã hơn một bậc, trù nghệ là nhân tố tiếp theo."



Tảm Lao Yên giật mình, cúi đầu chuyên tâm ăn canh.



Nàng uống một chén lớn canh nấm, lại ăn cháo ngô.



Kết quả, hương vị lần nữa làm các nàng chấn động, mấy thứ thô ráp rẻ tiền cũng có thể làm ra  hương vị ngon như thế, thật khiến các nàng không dám coi khinh Hoàng gia.



Hồng Linh hết sức vui sướng an tâm, cảm thấy như vậy mới phải, thương thế tiểu thư hẳn sẽ nhanh khỏi. Tâm tình tốt hơn, nàng nói cũng nhiều hơn, tò mò hỏi Hoàng Ly nhiều vấn đề.



Đỗ Quyên cùng Tảm Lao Yên lại lẳng lẽ một người đút, một người ăn.



Các nàng ăn xong lại bưng nước đến cho các nàng súc miệng, Đỗ Quyên mới nói: "Các ngươi an tâm ngủ một giấc đi. Bên ngoài có người làm việc, sẽ có chút ồn ào, thỉnh chấp nhận chút. Ta sẽ nói bọn hắn nhỏ chút."



Tảm Lao Yên vội nói không sao, các nàng cứ tự tiện.



Hoàng Ly nói: "Ta ở bên ngoài hiên thêu thùa may vá, Tảm tỷ tỷ có việc kêu một tiếng, ta sẽ nghe thấy."



Tảm Lao Yên vội tạ nàng săn sóc, nhìn theo tỷ muội các nàng đi ra ngoài.



Hồng Linh chờ các nàng đi khuất mới nhỏ giọng nói với Tảm Lao Yên: "Tiểu thư, so với tưởng tượng của chúng ta tốt hơn..."



Tảm Lao Yên khẽ quát nói: "Đừng nói lung tung! Nên ngủ dưỡng thần."



Hồng Linh vội ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.



Tảm Lao Yên nhìn ra cửa sổ xuất thần, một hồi lâu mới ngủ.