Điền Duyên

Chương 295 : Cô gái bỏ trốn (3)

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Lại nói Đỗ Quyên cùng Hoàng Ly thu thập bát đũa xong đi ra, thấy Hoàng Nguyên đang đợi ở cửa phòng bếp, liền hỏi: "Ngươi muốn đi xem nàng?"



Hoàng Nguyên lắc đầu nói: "Chờ nàng nghỉ ngơi một chút lại nói, ta muốn đi tư thục."



Đỗ Quyên gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."



Hoàng Nguyên trầm mặc một lúc, lại hỏi: "Nàng có khỏe không?"



Đỗ Quyên nói: "Hoàn hảo. Vừa rồi ăn hai chén cháo, một chén canh lớn."



Hoàng Nguyên nhếch khóe miệng, giống như cười, trong mắt lại không có ý cười, buồn bã nói: "Ngươi nấu ăn ngon, ai không thích ăn chứ."



Đỗ Quyên không lên tiếng.



Hoàng Nguyên cúi đầu nhìn nàng, muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì.



Nửa ngày mới nói: "Ta đi tư thục."



Đỗ Quyên chỉ gật đầu nhìn hắn bước nhanh đi.



Mãi đến khi hắn đi khuất, nàng nhìn không thấy nữa mới xoay người đi ăn cơm.



Vừa quay đầu lại đã phát hiện Phùng Thị đứng ở phía sau, giật mình.



Rốt cuộc Phùng Thị cũng cảm thấy không được bình thường, nên tới hỏi Đỗ Quyên chuyện của Tảm Lao Yên.



"Đỗ Quyên, Tảm cô nương tới làm cái gì? Sao lại ăn mặc như thế?"



"Ta cũng không biết nữa."



"Ngươi không có hỏi nàng?"



"Nương, nàng mệt đến như vậy, sao ta hỏi được."



Phùng Thị nghe Đỗ Quyên nói, chân mày nhíu chặt.



Đỗ Quyên vội nói: "Nương đừng nóng vội, chờ các nàng ngủ một giấc tỉnh dậy hỏi là được."



Phùng Thị gật đầu nói: "Cũng đúng, hỏi gấp như vậy giống như mình không thích người ta tới cửa làm khách, làm như sợ họ ở lâu. Ngươi quay đầu cho người lặng lẽ hỏi nàng. Nhất định nàng có chuyện mới tới."



Đỗ Quyên "Ai" một tiếng, đáp ứng.



Nàng nghĩ thầm, ta mới không hỏi đâu, muốn hỏi cũng là con trai của ngươi hỏi.



Nghĩ tới Hoàng Nguyên, lại nghĩ tới một chuyện khác, vội dặn dò Phùng thị: "Nương, ngươi nói với cha, cũng đừng nói với người khác Tảm cô nương là khuê nữ của tuần phủ đại nhân ở phủ thành. Ta không biết dụng ý của nàng, việc này phải giấu giếm trước."



Phùng Thị nghe xong vội vàng đáp ứng.



Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng thấy rất bất an.



Đỗ Quyên thấy thần sắc nàng không tốt, hối thúc nàng đi ngủ một hồi, nói đối với thai nhi tốt.



Phùng Thị nghe lời vào nhà.



Lúc này, Hoàng Tước Nhi thò đầu vào hô: "Đỗ Quyên, tới dùng cơm."



Đỗ Quyên vội đáp ứng đi.



Trên cái bàn vuông nhỏ trong phòng bếp bày vài món đồ ăn, đều là món ăn được chừa lại, có hai món trong bát. Ba tỷ muội lẳng lặng ăn cơm.



Hoàng Ly không giống ngày xưa, chuyên chú dùng bữa, hai mắt xoay chuyển, nhìn nhìn Đỗ Quyên, lại xem Hoàng Tước Nhi, muốn nói về chuyện Tảm Lao Yên đến, nhưng không biết mở miệng thế nào. Bé gái dù không sâu sắc, cũng ngửi ra không tầm thường.



Đỗ Quyên căn bản không khá hơn nàng, muốn thừa dịp ăn cơm suy nghĩ.



Kết quả, trong lòng trống không nghĩ không ra được gì.
Thấy Hoàng Nguyên đẩy cối xay, nàng lập tức nói: "Sao các nàng để ngươi đẩy? Sao ngươi làm việc này."



Hoàng Nguyên giải thích nói hắn muốn thử xem chơi, đại nương mới không ngôn ngữ.



Nàng tìm cái băng ghế ngồi xuống, đầy mặt tươi cười cảm thán nói với Đỗ Quyên: "Tảm cô nương như tiên nữ vậy, vừa trắng lại mềm mại. Người trong thôn cả ngày nói ngươi tốt, nhưng ngươi so không bằng. Nàng vừa văn tĩnh lại hào phóng, còn thể diện hiểu lễ. Thật đúng là quan gia tiểu thư, không giống người ta!"



Đỗ Quyên cười nói: "Đúng vậy, chúng ta là nha đầu nông thôn, sao có thể so chứ!"



Hoàng Tước Nhi bất mãn nói: "Đỗ Quyên cũng trắng trẻo, trên mặt luôn hồng hào."



Hoàng Ly nói: "Nhị tỷ mỗi ngày phơi nắng cũng không đen, giống Tảm tỷ tỷ xinh đẹp."



Hoàng đại nương nhìn nhìn Đỗ Quyên, quả thật rất đẹp, không thể mở mắt nói dối nên cãi chày cãi cối nói: "Tóm lại vẫn kém một chút. Làn da Đỗ Quyên không trơn mịn bằng Tảm cô nương..."



Bỗng nhiên Hoàng Nguyên không còn hưng trí, nói với Hoàng Tước Nhi: "Cơm chín chưa, đi ăn cơm trước rồi hãy mài tiếp. Hoàng Ly, đỡ nãi nãi qua bên kia ngồi."



Hoàng Ly lớn tiếng nói: "Ai! Nãi nãi, chúng ta ăn canh trước."



Hoàng đại nương nói được một nửa đã bị nàng cứng rắn kéo đi.



Nơi này, Hoàng Nguyên thấy 2 tỷ tỷ thu thập bột khoai xong, liền hỏi Đỗ Quyên, mài khoai xong phải làm gì để thành bột khoai. Đỗ Quyên nói, lấy vải bọc lại, dùng nước xối qua nhiều lần, phía dưới dùng thau to đựng. Chờ qua một đêm, bột khoai sẽ lắng đọng dưới đáy thau.



Hoàng Nguyên lại hỏi: "Mài xong đêm nay phải xối sao?"



Đỗ Quyên gật đầu nói xối đêm nay ngày mai có thể phơi nắng.



Thu thập xong, tỷ đệ cùng đi ăn cơm.



Trên đường, Hoàng Nguyên khẽ giọng nói với Đỗ Quyên: "Ngày mai ta muốn rời núi một chuyến."



Đỗ Quyên nghe xong sửng sốt, rất nhanh nói: "Vậy ta đưa ngươi đi."



Hoàng Nguyên nói: "Vậy thì làm phiền ngươi. Ta thật không dám qua Hoàng Phong Lĩnh đâu."



Đỗ Quyên nhịn không được cười rộ lên, thiếu chút nữa nói "Ngươi còn không bằng Tảm cô nương", nhưng thấy không ổn nên nhịn lại.



Buổi tối, chủ tớ Tảm Lao Yên ăn chút cháo canh xong lại nghỉ ngơi.



Ban đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, các nàng mệt nhọc lại đau đớn, một đêm chưa từng tỉnh giấc. Điều này cũng giúp Đỗ Quyên đỡ phiền toái, đỡ phải trở về phòng đối mặt Tảm Lao Yên. Không phải là sợ nàng, không phải xấu hổ, cũng không phải phẫn hận sinh khí, mà là... không lời nào để nói.



Đúng vậy, Đỗ Quyên cảm thấy không có gì để nói với nàng.



Chỉ là tính toán của Hoàng Nguyên chung quy rơi vào khoảng không. Buổi tối, cả nhà Đỗ Quyên đang mài khoai núi, rửa khoai thì bên ngoài có người kêu cửa. Là Lâm Xuân trở lại, còn mang Tảm Hư Cực đến.



Đỗ Quyên nhìn về phía Lâm Xuân trở về lần nữa, ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng, thật khác lúc trước; mà Tảm Hư Cực, thần sắc vừa mỏi mệt lại trầm túc, cung kính bái kiến Hoàng Lão Thực và Phùng thị, nói rõ lần này vào núi là muốn tìm Hoàng Nguyên, một chữ chưa hề nhắc tới muội muội, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Đỗ Quyên, cực kỳ phức tạp.



Phùng Thị rất bất an, cố cười nói: "Khách ít đến", muốn Hoàng Tước Nhi nhanh chóng đi làm vài món ăn.



Hoàng Nguyên đưa Tảm Hư Cực vào trong phòng mình.



Lâm Xuân không có theo, nói sắc trời đã muộn, muốn về nhà xem cha mẹ.



Trước khi đi, hắn nhìn Đỗ Quyên thật sâu, không hiểu có ý gì.



Đỗ Quyên thản nhiên cười với hắn, hỏi: "Không ở nơi đây ăn cơm à? Mẹ ngươi chắc đã ngủ."



Lâm Xuân lắc đầu nói: "Ta tùy tiện lấy chút cơm cháy ăn rồi ngủ."



Đỗ Quyên gật đầu, mặc hắn đi.



Hoàng Ly và Hoàng Tước Nhi đi vào nhà bếp nấu ăn cho Tảm Hư Cực. Đỗ Quyên không đi theo, cùng cha mẹ thu dọn.



"Cũng tốt.", nàng vừa làm vừa nghĩ, "Ngày mai khỏi đi một chuyến."