Điền Duyên

Chương 296 : Chết bất đắc kỳ tử

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Rạng sáng ngày hôm sau, lúc gà vừa gáy sáng, Đỗ Quyên đúng giờ tỉnh dậy.



Mới ngồi dậy đã nghe bên ngoài có tiếng nói.



Nghiêng tai lắng nghe, có tiếng nói chuyện trầm thấp, cước bộ hỗn độn đi ra ngoài cửa viện.



"Chẳng lẽ Tảm Hư Cực rời đi?", Đỗ Quyên kinh ngạc nghĩ, "Ngay cả muội muội hắn cũng không gặp."



Lòng nàng trầm xuống, vội vàng xuống giường mặc quần áo, vén tóc đi ra ngoài.



Bên ngoài tuy còn tối nhưng Đỗ Quyên vẫn nhìn thấy một bóng đen ở cửa viện.



Nàng đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Hắn đi à?"



Nửa ngày, bóng đen trả lời: "Đi!"



Đỗ Quyên lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"



Bóng đen lại yên lặng.



Một hồi lâu, mới trả lời tối nghĩa: "Tảm gia tứ tiểu thư Tảm Lao Yên, định cho thế tử Huyền Vũ Vương làm phi, không ngờ đêm trước khi đính hôn thư nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử..."



Đỗ Quyên nghe xong trợn mắt há mồm.



Nàng kinh ngạc đứng nhìn, đầu óc trống rỗng.



Hai người đều không lên tiếng, cũng không biết đứng bao lâu, Đỗ Quyên mơ hồ cảm thấy có gì đó âm ấm ở ngón tay mới bừng tỉnh. Cúi đầu nhìn, con chó vàng trong nhà đang nằm bên chân nàng, thân thiết liếm tay nàng.



Nàng giơ tay tránh ra, nhẹ giọng nói: "Đi! Tránh ra!"



Sau đó nói với Hoàng Nguyên: "Ta đi ra sau núi luyện tập."



Nàng không hỏi hắn muốn làm thế nào, vẫn như bình thường chào hỏi bước đi.



Hoàng Nguyên muốn gọi nàng, lại suy sụp rút tay về.



Hắn hạ thấp người, vuốt ve con chó vàng, im lặng.



Nhâm gia hậu viện, Nhậm Tam Hòa thấy Đỗ Quyên một mình tới, hỏi: "Hoàng Ly đâu?"



Đỗ Quyên nói: "Ai nha, quên gọi nàng."



Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm nàng một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Tại sao Tảm cô nương tới đây?"


Hắn từng đến nơi này mấy lần, luôn muốn mang nàng đến xem. Vừa vặn hôm nay tới đây, quả nhiên nàng thật sự thích, không nhẫn tâm ăn cá.



Hắn cố ý nói: "Ngươi bỏ được? Cá ở đây rất ngon..."



Đỗ Quyên vội quay mặt nói: "Đừng nói nữa! Ta chảy nước miếng a!"



Nhậm Tam Hòa nhịn cười không được.



"Nước trong không có cá", nhưng trong hồ nước này, tôm cá không biết từ đâu đến, vớt cũng vớt không hết. Chúng nó sống trong hồ nước trong veo này không biết đã bao lâu rồi. Đại để là trong thiên hạ, thứ gì hấp thụ hết tinh hoa của núi rừng đều là cực mỹ. Ngoại hình mỹ, hương vị càng mỹ!



Cuối cùng, bọn họ vẫn bắt vài con cá nấu canh uống.



Là dùng ống trúc nấu.



Hương vị đó, thuỷ sản hoà với hương trúc, có thể nói là cực phẩm nhân gian!



Ăn xong, bọn họ lại lên đường.



Lúc này, Nhậm Tam Hòa mang Đỗ Quyên đi hái linh chi.



Hắn phát hiện mấy chỗ sinh trưởng linh chi lâu năm, đều làm ký hiệu. Vốn hắn có thể hái về đưa cho nàng, nhưng hắn cảm thấy mang nàng đến tự nàng xem một chút, cho nàng tự tay ngắt lấy, nàng càng thích hơn, nên giữ lại.



Để Đỗ Quyên đứng trước một cây đại thụ, nhìn thấy ở một phần rễ cây bị mục nát mọc ra một gốc linh chi đường kính chừng nửa thước màu đỏ, cả kinh không khép miệng.



Lâm Đại Mãnh cười nói: "Đỗ Quyên, nếu ngươi không cần, để ta hái."



Đỗ Quyên vội nói: "Muốn! Nương ta mang thai, đang cần dùng cái này bổ thân mình."



Nhậm Tam Hòa vốn đang cười khanh khách nhìn nàng, thập phần hưởng thụ niềm vui sướng của nàng, nghe vậy sắc mặt tram xuống. Thấy Đỗ Quyên quay đầu lại, hắn khôi phục ý cười.



Đỗ Quyên hái được linh chi, lại hỏi: "Tiểu dượng, sao không thấy nhân sâm vậy?"



Nhậm Tam Hòa nói: "Nhân sâm không mọc khắp nơi. Ta chỉ thấy qua ở đỉnh núi chọc trời tuyết phủ Bắc lộc. Đông Bắc Đại Tĩnh và ở An quốc tương đối nhiều."



Đỗ Quyên giật mình, hỏi: "Tiểu dượng đi qua phương Bắc?"



Nhậm Tam Hòa tùy ý nói: "Đi qua vài lần."



Đỗ Quyên không hỏi nữa.



Vài ngày này, tiếng cười của Đỗ Quyên giòn giã trong trẻo hơn tiếng chim trong núi, bộ dáng hoàn toàn không có bất kỳ tâm sự gì. Điều này làm cho Nhậm Tam Hòa rất hài lòng. Bốn ngày sau, bọn họ lên đường về.



Nửa đường gặp Lâm Xuân mang theo Như Gió tìm đến.