Điền Duyên

Chương 297 : Xấu hổ

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


"Xuân Nhi, sao ngươi lại trở về?"



Lâm Đại Mãnh ngạc nhiên hỏi cháu, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Đỗ Quyên.



Nhậm Tam Hòa cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm đồ đệ.



Lâm Xuân nói: "Trở về được vài ngày."



Nói xong nhìn về phía Đỗ Quyên, chẳng lẽ nàng không nói với bọn họ?



Đỗ Quyên lại hỏi: "Ngươi còn chưa đi?"



Lâm Xuân đỡ lấy một phần hành lý từ tay đại bá và sư phó, sau đó đỡ lấy gùi của Đỗ Quyên, vừa nói: "Ta xin nghỉ."



Tuy Đỗ Quyên nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.



Lập tức, mọi người tiếp tục lên đường. Đêm nay, bọn họ nghỉ tại một sơn động ở giữa sườn núi. Cửa sơn động có một tảng đá lớn có thể làm cửa, phòng ngừa dã thú xâm nhập. Cách đó không xa có một dòng suối. Trong sơn động có nồi đá, vại sành, còn có chén đũa gỗ với không ít củi khô, thậm chí còn có một bao thịt khô.



Đây là nơi các thợ săn thường dùng làm nơi ngủ đêm.



Những thợ săn tới đây ngủ đêm dùng đồ của người ở trước để lại, khi đi cũng sẽ để lại đồ đạc của mình, tạo phương tiện cho những người khacs hoặc là mình qua đêm.



Đỗ Quyên và Lâm Xuân tới bên suối rửa dụng cụ và thịt nấm, chuẩn bị cơm chiều.



Nàng nhìn thiếu niên trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Có phải là ngươi nói hay không?"



Lâm Xuân bị nàng hỏi đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra, gật đầu nói: "Là ta."



Hắn nhanh nhẹn mổ bụng một con chim trĩ, lấy nội tạng ra, vừa giải thích: "Tảm cô nương thường cải trang thành thư sinh đi Nguyên Mộng Trai tìm ta, dò hỏi tin tức Hoàng Nguyên. Lần này ta trở về phủ thành, ngày hôm sau nàng liền tới, ta nói cho nàng biết chuyện Hoàng Nguyên muốn cưới ngươi."



Nói đến đây, hắn tựa hồ có chút chần chờ, ngừng lại.



Cuối cùng hắn quyết định, nói tiếp: "Ta còn nói cho nàng biết, hai nhà chúng ta từ nhỏ đã định hôn ước miệng, ta không đồng ý ngươi gả cho Hoàng Nguyên."



Đỗ Quyên nghe xong giật mình.



"Biết lợi dụng mọi nhân tố có thể lợi dung, vì mình sáng tạo tình thế có lợi, ngươi thực thông minh!" Nàng đánh giá đúng trọng tâm, nhưng lại thấy không đủ, nói tiếp: "Nhưng lưỡng tình tương duyệt khác với những chuyện khác, không phải thêm 1, 2 tình địch là có thể thành công, cũng không phải ngươi cố gắng hăm hở tiến lên là được như nguyện."



Nói xong không khỏi cười.



Nàng đang tìm vui trong đau khổ, hay là tự mình đánh trống lảng đây?
Hoàng Ly vội vàng nói: "Ai! Nhị tỷ, ngươi đi lấy xiêm y trước đi, ta giúp ngươi nấu nước."



Chẳng biết tại sao, bé gái cảm thấy hôm nay không thể choc nhị tỷ tỷ, người biết quan sát ánh mắt người như nàng trở nên thập phần nhu thuận nghe lời, rất thành thực.



Đỗ Quyên cũng không nhiều lời, tự trở về phòng chuẩn bị quần áo.



Nghỉ xong, nàng đi phòng bếp múc nước, thấy chủ tớ Tảm Lao Yên đã không trong sân. Trở về phòng cũng không gặp các nàng, liền hỏi Hoàng Ly. Hoàng Ly nói, Tảm tỷ tỷ chuyển tới phòng ca ca, ca ca chuyển vào Đông sương...



Nàng nói xong, cảm thấy sắc mặt Đỗ Quyên không tốt, thanh âm liền thấp xuống.



Lòng Đỗ Quyên đau đớn!



Cả hai đời cộng lại, nàng cũng không thể chịu đựng nỗi đau như thế này.



Cho dù là năm đó chia tay Lý Đôn thì cũng là chúc phúc cho nhau, trong lòng thản nhiên buông tay, trên mặt tiêu sái; cho dù năm xưa rơi xuống núi trước ngày cưới, nỗi đau đớn là sự tưởng niệm thấu xương, bởi vì bọn họ hai tâm hồn hoà một.



Không như hiện tại là nỗi tan nát đau đớn thấu xương!



Hoàng Ly thấy thần sắc Đỗ Quyên không đúng, sợ tới mức kêu lên: "Nhị tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận! Tảm tỷ tỷ nói không muốn ở chung, sợ ngươi không quen. Ca ca nói, chúng ta đều là con gái ở cách vách tương đối tốt. Tảm tỷ tỷ mỗi ngày khen ngươi..."



"Ta muốn tắm!" Đỗ Quyên nói với Hoàng Ly, "Ngươi đi ra ngoài đi!"



Hoàng Ly "Nga" một tiếng, thấp thỏm khép cửa đi ra ngoài.



Đỗ Quyên đợi tiểu muội đi khuất mới ngâm mình vào thùng gỗ lớn, để nước ấm bao phủ thân hình. Nàng ngây ngốc tựa vào vách thùng, nghĩ đến tương lai mờ mịt.



Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.



Hoàng Tước Nhi hỏi: "Đỗ Quyên, có muốn thêm nước ấm hay không?"



Đỗ Quyên hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Không cần. Ta tắm xong rồi."



Rồi đứng lên, bước sang một bên chuẩn bị gội đầu. Sau khi tắm xong, nàng với lấy cái khăn treo trên sào trúc dựng bên tường lau khô thân thể.



Hết thảy thu thập ổn thỏa xong, nàng mở cửa phòng đã thấy Hoàng Nguyên đứng ở bên ngoài, ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt có tưởng niệm, có thống khổ, có thấp thỏm... Còn mang theo một tia kiên định, rất phức tạp.



Đỗ Quyên nhịn không được liền cười, nghiêng người nhường đường: "Vào đi."



Nói xong xoay người đi tới giường La Hán ngồi xuống, cởi giày, lui đến đầu giường.