Điền Duyên

Chương 298 : Biện pháp lưỡng toàn

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Nàng liên tục ở trong núi bôn ba nhiều ngày, dù kiên định tự nhiên, giờ phút này cũng cảm thấy mệt mỏi. Vừa rồi vào cửa lại trải qua một phen kích thích, trong lòng đau đớn, nàng chỉ thấy cả người vô lực, nên dựa vào hai cái gối ở đầu giường.



Hoàng Nguyên thấy thiếu nữ tràn đầy sức sống của ngày nào biếng nhác nghiêng người, nụ cười trên mặt như có như không, đuôi tóc còn đang nhỏ nước, đường cong eo mông phập phồng, quyến rũ nhưng gầy yếu mong manh, tim như bị nện vào đau đớn.



Hắn quay đầu nhìn quanh rồi đi ra sau tấm bình phong cầm một cái khăn vải đến, đi ra phía sau nàng, nhẹ nhàng phủ khăn lên mái tóc đen, chậm rãi chà lau.



Đỗ Quyên nghiêng đầu, đưa tay cầm lấy khăn vải nói: "Ta tự mình lau."



Tay Hoàng Nguyên trống không, lòng cũng trống không theo, ngơ ngác đứng.



Đỗ Quyên bảo hắn: "Ngồi đi. Không phải ngươi có lời muốn nói với ta sao?"



Hoàng Nguyên liền đi tới trước giường ngồi xuống, nghiêm nghị đối mặt nàng.



Đỗ Quyên từ từ lau tóc, chờ hắn mở miệng.



Hoàng Nguyên nhìn nàng như thế, lời đã nghĩ kỹ thật khó nói ra.



Nhưng hôm nay không nói, ngày mai cũng phải nói; ngày mai không nói, về sau cuối cùng cũng phải nói. Mấy ngày nay hai người lẩn tránh nhau, rồi vẫn phải đối mặt.



Vì thế hắn khàn giọng nói: "Đỗ Quyên, Lao Yên, nàng... không trở về được..."



Đỗ Quyên ngừng một giây, có chút thất thần.



Lao Yên?



Không gọi Tảm cô nương?



"Cho nên?"



"Ta... Ta không thể mặc kệ nàng."



Hoàng Nguyên khó khăn nói xong câu đó, thống khổ cúi đầu.



"Vậy ta thì sao?"



Đỗ Quyên nhỏ giọng hỏi.



Hoàng Nguyên vội vàng ngẩng đầu, vội vàng nói: "Lao Yên nói, nàng cam nguyện làm thiếp. Ngươi cũng biết nàng, rất dễ chung đụng, ôn nhu hiểu ý người nhất, các ngươi nhất định có thể hoà hợp. Ta phát thề, đời này không phụ hai người các ngươi!"
Hoàng Tước Nhi thở dài, dặn bọn họ cẩn thận chút.



Hoàng Nguyên liền dắt tay Hoàng Ly đi ra ngoài.



Ra tới sân, hai người thấy cửa sổ phòng Hoàng Nguyên lộ ra ánh sáng, Hoàng Ly bỗng nhiên nói: "Ai nha, ta quên. Tảm tỷ tỷ nói lát nữa dạy ta đánh đàn. Ta đi nói với nàng một tiếng, nói nàng đừng đợi."



Hoàng Nguyên nói: "Đi thôi. Nói nàng ngủ sớm chút, đừng suy nghĩ quá nhiều."



Hoàng Ly "Ai" một tiếng, nhẹ nhàng chạy đi lên trên phòng.



Một hồi nàng đi tới, nói với hắn: "Tảm tỷ tỷ nói, nàng rất tốt, buổi tối ăn hai chén cháo, lát nữa sẽ ngủ, nói ca ca không cần quan tâm, chỉ lo chuyện của mình thôi. Còn nói trời tối, ca ca không quen đi đường quê, bảo ta cẩn thận dắt ca ca."



Trong lòng Hoàng Nguyên ấm áp, an tâm không ít, rồi nhớ tới Đỗ Quyên, lại thấy lo lắng, liền nói: "Biết, đi nhanh đi."



Vì thế hai huynh muội đi ra ngoài.



Người khổ sở vì tình, luôn có biện pháp để ý tới người trong lòng và việc của họ.



Không phải là thế sao, ngoại trừ Hoàng Nguyên đi tìm Đỗ Quyên, Lâm Xuân cách vách cũng đi.



Sau bữa cơm hắn liền lên nóc nhà nhưng không thổi tiêu. Hắn cảm thấy lúc này thổi tiêu, chẳng những sẽ không làm cho Đỗ Quyên thư thái, ngược lại sẽ làm nàng khó chịu. Cho nên, hắn tìm một góc hoang vu ngồi, yên lặng nhìn chăm chú động tĩnh Hoàng gia. Đỗ Quyên vừa đi ra, hắn liền nhìn thấy, nên nhảy xuống nóc nhà, nhẹ nhàng đi theo. Sợ nàng phát giác, ngay cả Như Gió cũng không cho đi theo.



Đỗ Quyên đi rất nhanh, hắn không dám tới gần quá, đi theo xa xa.



Vừa ra khỏi thôn, thấy phía trước nhân ảnh chậm lại, hắn vội chạy tới gọi: "Đỗ Quyên".



Người nọ quay đầu, cả kinh nói: "Xuân sinh!"



Lâm Xuân kinh ngạc nói: "Hòe Hoa, sao ngươi ở đây?"



Kỳ thật hắn muốn hỏi là, không phải ngươi ở phủ thành sao?



Hòe Hoa cười nói: "Ta tới nhà Nhị Nha, tìm nàng nói chuyện. Vừa rồi đi ra, nhìn thấy Đỗ Quyên chạy ra ngoài thôn, ta liền theo tới. Ngươi cũng đến tìm Đỗ Quyên?"



Lâm Xuân gật đầu, nói: "Ngươi trở về đi, trời tối không dễ đi. Ta đi xem xem."



Hòe Hoa do dự một chút, nói: "Xuân sinh, ngươi... đừng đi, ta đi thôi. Đỗ Quyên trong nhà... Chuyện đó, ngươi cũng biết, nàng thấy ngươi càng khó chịu, ngươi nói đúng hay không?"