Điền Duyên

Chương 306 : Tảm Lao Yên cố gắng

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Quế Hương nháy mắt nói: "Không phải sao?"



Đỗ Quyên khẳng định nói: "Đương nhiên không phải!"



Nói xong nghi ngờ nhìn về phía Hòe Hoa, sẽ không phải là nàng nói chứ?



Hòe Hoa chủ động giải thích: "Quế Hương trong lòng gấp nên đoán. Nàng nghĩ Tảm cô nương tới, Hoàng gia phải làm thế nào đây? Nhà nàng có quyền thế, sẽ không có khả năng làm thiếp, cho nên liền..."



Không chờ nói xong, Quế Hương vội gật đầu, nàng chính là đoán như vậy.



Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Không thể nào."



Quế Hương kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ nữ nhân kia chịu làm thiếp?"



Hòe Hoa mắt sáng lên, vui mừng nói: "Vậy là đúng rồi! Ta nói mà, Hoàng Nguyên đối với Đỗ Quyên tốt nhất, đương nhiên muốn cưới nàng; lại nói, Tảm cô nương bỏ trốn đến đây, tóm lại có chút không dễ nghe..."



Quế Hương ngắt lời nàng, trợn mắt nói với Đỗ Quyên: "Vậy ngươi cũng không thể đáp ứng! Đang tốt lành có một người thiếp trước mặt, sống như vậy làm sao mà qua? Đỗ Quyên, ngươi thật là bị mù! Lâm Xuân có chỗ nào không tốt..."



Hòe Hoa vội vàng ngăn cản nàng nói: "Quế Hương, Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên là duyên phận kiếp trước, sao ngươi có thể nói nàng như vậy? Lâm Xuân nghe được cũng không chịu." Vừa nói vừa chuyển hướng Đỗ Quyên, cẩn thận cười làm lành nói: "Quế Hương thẳng tính. Nàng cũng vì tốt cho ngươi, Đỗ Quyên ngươi đừng nóng giận."



Quế Hương chặn Hòe Hoa, mắng: "Chó má duyên phận kiếp trước! Nếu kiếp trước có duyên, sao còn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ? Sao không đuổi nữ nhân kia đi? Đỗ Quyên ngươi thật là bị mù..."



Hòe Hoa nghe xong cảm thấy không ổn, vội nhìn về phía Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên trong lòng ngũ vị tạp trần, vì Quế Hương chọc trúng nỗi đau của nàng.



Ngưng một hồi, thấy Quế Hương vẫn không ngừng mắng, Hòe Hoa đi theo khuyên, nàng buồn cười nên quát Quế Hương: "Được rồi! Ta không làm vợ Hoàng Nguyên, cũng không làm thiếp hắn, Quế Hương ngươi mắng nữa cẩn thận ta đánh ngươi!"



Hòe Hoa nghe xong ngẩn ngơ, không dám tin nhìn về phía Đỗ Quyên.



Quế Hương cầm lấy tay Đỗ Quyên, ngạc nhiên hỏi: "Nói như vậy, ngươi đáp ứng gả cho Xuân Sinh ca ca?"



Đỗ Quyên thấy bộ dáng mừng rỡ của nàng thật hết lời, lại thoáng nhìn vẻ thất lạc của Hòe Hoa, bỗng nhiên khó chịu, sầm mặt nói: "Ta gả ai mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi một tiểu cô nương, có thể đừng giống mấy bà nhiều chuyện cả ngày đi hỏi chuyện nhà của người ta được không? Ta không có hứng nói! Ngươi ghét ta thì đi đi!"



Vì sao mỗi người đều đem hạnh phúc và hy vọng đặt trên người nàng?



Giống như không có nàng, hoặc là nàng đáp ứng yêu cầu của ai đó thì tất cả mọi sự đều trọn vẹn; nếu không như ý, nhất định trách nàng không chịu thông cảm quan tâm cho nên tạo thành kết quả này.



Đỗ Quyên nổi giận, Quế Hương lại không hề tức giận.




Hoàng Ly đáp ứng một tiếng, vội vàng chạy về nhà.



Nàng chạy vào viện, vừa hô to: "Tảm tỷ tỷ, mau ra đây chơi!", vừa chạy vào phòng bếp tìm kiếm rổ giỏ các loại dụng cụ.



Lúc đi ra, Tảm Lao Yên và Hồng Linh đã đứng ở cửa Đông sương, đang cùng Hoàng Nguyên nói chuyện. Nàng vội qua gọi nàng đi ra ngoài xem náo nhiệt, rồi sinh động như thật miêu tả chơi vui thú vị ra sao.



Không cần nàng nói, tiếng la hét cười đùa ầm ĩ bên ngoài trong viện đều nghe thấy được.



Tảm Lao Yên dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Hoàng Nguyên.



Hoàng Nguyên chỉ hơi trầm ngâm, khẽ gật đầu.



Hắn nghĩ: mặc kệ tương lai thế nào, Lao Yên đều phải cùng Đỗ Quyên ở chung một mái hiên, dù là cô tẩu cũng không thể tránh mãi không gặp. Thêm nữa, Đỗ Quyên đều thản nhiên cười đối mặt việc này, bọn họ lại làm ra bộ dáng xấu hổ khó chịu, đó không phải là muốn làm cho Đỗ Quyên không thoải mái sao.



Nghĩ như vậy, ngay cả hắn cũng chuẩn bị đi ra xem một chút, hắn đã sớm muốn đi ra ngoài.



Hắn tưởng niệm Đỗ Quyên, hy vọng cùng nàng chung đụng như trước, không sợ nàng không chịu gả cho hắn, xem hắn như đệ đệ cũng tốt; còn nữa hắn cũng thầm chờ đợi nàng hồi tâm chuyển ý.



Hắn cảm thấy rất lâu không nói đùa với nàng, vừa nghĩ là đau lòng khó nhịn.



Trước mắt là cơ hội thích hợp.



Hắn rất cẩn thận, để Tảm Lao Yên và Hoàng Ly đi ra ngoài trước, hắn đi sau. Là hắn sợ đi cùng Tảm Lao Yên xuất hiện trước mặt người khác, Đỗ Quyên thấy sẽ khổ sở.



Tảm Lao Yên biết, trước khi đi khi nhẹ giọng nói: "Xin yên tâm!"



Nàng cũng hiểu, vô luận thế nào nàng phải lấy được sự lượng giải của Đỗ Quyên.



Hoàng Nguyên khẽ gật đầu, nhìn nàng đi.



Hoàng Ly kéo tay Tảm Lao Yên đi ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói: "Tảm tỷ tỷ ngươi đừng lo lắng, nhị tỷ ta tốt nhất. Lúc trước ta sợ nàng thấy ta nói chuyện với ngươi sẽ giận, nàng còn nói ta đó, nói tương lai ngươi là tẩu tử ta, làm sao có thể không để ý tới ngươi? Mắng ta đa tâm."



Tảm Lao Yên kích động hỏi: "Thật sự? Nàng thật nói như vậy?"



Hoàng Ly dùng sức gật đầu, cười nói: "Cho nên ta mới kêu ngươi ra ngoài chơi."



Nàng rất có nhãn lực, nếu nhị tỷ mất hứng, nàng sẽ không kêu đâu.