Điền Duyên

Chương 326 : Chờ bố cục

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Đỗ Quyên bưng tới trà và hạt dưa cho bọn họ nhâm nhi.



Lâm Đại Đầu đảo qua bốn phía sân viện, rồi hướng Đỗ Quyên nói: "Quay đầu bắt mấy con gà mái tới cho ngươi nuôi. Một gia đình không có trứng gà ăn là không được. Ngươi lại thích ăn trứng gà luộc."



Đỗ Quyên còn chưa lên tiếng, vợ Đại Đầu vội nói tiếp: "Hôm trước Tước Nhi nói, Đỗ Quyên mới dọn ra, không có thời gian nuôi. Đợi làm xong mọi thứ, nàng sẽ bắt mấy con gà mái, còn có tiểu Thu đưa đến đó."



Lâm Đại Đầu bĩu môi nói: "Ai hiếm lạ nhà hắn!"



Vợ Đại Đầu trợn mắt nói: "Ngươi nói cái gì?"



Lâm Đại Đầu vội nói: "Ta không nói Tước Nhi."



Lâm Xuân ngừng tay, ngẩng đầu hỏi: "Cha, ngươi hôm nay đến làm gì?"



Lâm Đại Đầu cả giận: "Tên tiểu tử ngươi, cha không có chuyện thì không thể tới hả? Hừ, cha thật là có chuyện: ngày lành nhị ca ngươi định vào mười tám tháng chạp (18/12), cưới Tước Nhi xong là đến tết. Ta và nương ngươi tới đây nói cho ngươi và Đỗ Quyên một tiếng."



Đỗ Quyên nhất thời đầy mặt kinh hỉ, nói: "Thật sự? Đều định rồi?"



Vợ Đại Đầu vui vẻ trả lời: "Đều định rồi."



Lâm Xuân cũng cười, suy nghĩ một chút nói: "Đến lúc đó ta xin nghỉ học sớm, trở về không đi nữa, chờ qua năm sau mới đi."



Lâm Đại Đầu chụp chân nói: "Cha cũng muốn như vậy. Vốn muốn định mùng tám, nhưng nếu định mùng tám, hại ngươi chạy về lại phải trở lại trường, mất công đường xá xa xôi phải nhiều chuyến."



Lâm Xuân gật đầu, đúng là như vậy.



Hỏi xong, hắn lại cúi đầu điêu khắc.



Đỗ Quyên hỏi: "Thu Sinh ca ca đã định chưa?"



Thu Sinh là lão Đại, nếu không phải chờ hắn, Hạ Sinh đã sớm cưới.



Lâm Đại Đầu và vợ liếc nhau, tằng hắng một cái, nói: "Chúng ta muốn cùng Vương gia cầu Hòe Hoa..."
Lâm gia tộc đều ở trong thôn, Lâm Đại Đầu lại cùng gia đình vợ bất hoà, không có thân thích qua lại, cho nên với Đỗ Quyên có cảm giác đặc biệt mới lạ. Hai người ăn cơm trưa, buổi chiều lại giúp Đỗ Quyên cày bới một mảnh đất, sau đó lại ăn cơm chiều, lăn lộn hết một ngày mới đi. Thật sự là ở gần, ngượng ngùng nói đi về nhà, nói giường còn chưa làm xong, bằng không bọn họ thật muốn ở lại đây một đêm.



Đỗ Quyên tiễn bước bọn họ, cùng Quế Hương cười nửa ngày.



Qua vài ngày, phiền toái tới: Nhị Nha rốt cuộc nhờ nàng giúp đỡ, muốn nàng hỗ trợ tác hợp nàng và Hoàng Tiểu Bảo.



Đối mặt nàng, Đỗ Quyên không đông cứng như đối với Hòe Hoa.



Nàng nói với Nhị Nha,  mình chung quy không phải là con gái ruột Hoàng gia, lần này lại cùng Hoàng gia náo loạn một trận, quả thực không tiện nhúng tay vào việc hôn nhân của Hoàng Tiểu Bảo. Nếu để cho gia gia nãi nãi  biết, còn không biết sẽ mắng nàng như thế nào nữa.



Nhị Nha liền nói, chỉ cần nàng hởi tâm ý của Hoàng Tiểu Bảo một tiếng, không cần thiết nàng giật dây bắc cầu. Nếu Hoàng Tiểu Bảo vô tình với nàng, nàng cũng hết hy vọng.



Đỗ Quyên bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.



Kỳ thật nàng đã biết kết quả, nhưng không muốn đem chuyện Hoàng Tiểu Bảo thích Hòe Hoa nói cho Nhị Nha biết, đành phải đi hỏi một tiếng, rồi về cự tuyệt nàng.



Trưa hôm đó, Lâm Xuân mang theo Như Gió chạy ra ruộng.



Đây là sinh hoạt mỗi ngày của hắn bất kể mệt mỏi hay không. Ngày xưa hắn sẽ chạy lên núi, bởi vì gần đây đều ăn ở bên ngoài, buổi tối cũng không về nhà ngủ, bởi vậy thừa dịp này đi hít thở, đi quanh thôn một chuyến, về thăm nhà cha mẹ.



Nhưng đoạn đường này gần quá, nên hắn cố ý dọc theo bờ sông, từ miếu nương nương đi một vòng, mới đi vào thôn. Về nhà nếu không có chuyện gì, sẽ ra vườn rau giúp Đỗ Quyên hái chút rau dưa, vừa lúc bắt kịp buổi cơm trưa.



Gần một tháng nay, hắn đều nghỉ ngơi như vậy.



Cho nên, có người dò rõ thói quen này của hắn, sớm chờ hắn.



Nơi ruộng đồng phụ cận miếu Nương nương, Hòe Hoa kéo 2 giỏ củ cải, đậu lớn, ở bờ sông gần đó rửa, chuẩn bị gánh về nhà.



Hoàng Tiểu Bảo cũng ở phụ cận làm việc, còn cùng nàng cách ruộng nói cười nữa.



Bởi thấy nàng một mình, trong lòng động ý, vẫn lưu tâm bên này. Thấy nàng rửa xong, cũng đến lúc kết thúc công việc, vòng qua muốn đi cùng với nàng về nhà, giúp nàng cõng đòn gánh, dọc theo đường đi trò chuyện.