Điền Duyên

Chương 327 : Thất thân

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Ai ngờ Hòe Hoa cứng rắn không cần hắn hỗ trợ, giãy giụa bắt đầu gánh giỏ muốn đi.



Nhưng một gánh củ cải đẫm nước hơi nặng, nàng mới đi vài bước liền "Ai nha" một tiếng, lảo đảo ngã sấp xuống mương bên đường.



Hoàng Tiểu Bảo hoảng sợ, bước lên phía trước nâng nàng lên.



Hòe Hoa đẩy hắn ra, cố gắng đứng dậy, lùi lại, cười khổ nói: "Tiểu Bảo ca ca, làm phiền ngươi: khi ngươi về nhà, đến nhà ta báo một tiếng, nói ta té ngã, đụng vào vết thương cũ, bảo người nhà ta tới đón ta. Ta không đi được đâu."



Lòng Hoàng Tiểu Bảo nóng lên, tha thiết nói: "Ta cõng ngươi đi thôi."



Hòe Hoa lắc đầu, cúi đầu xấu hổ nói: "Vậy không tốt. Vả lại còn củ cải nữa, tóm lại là ngươi giúp ta truyền tin đi."



Hoàng Tiểu Bảo thập phần thất lạc, nhớ lại Đỗ Quyên từng nói qua Hòe Hoa thích Lâm Xuân, nghĩ rằng nàng sợ tiếp cận mình sẽ làm người nhàn ngôn. Nếu Lâm Xuân ở đây, nàng khẳng định vui vẻ cho hắn cõng.



Hắn cố nén phiền muộn, nói nàng chờ ở đây đừng nhúc nhích, sau đó vội vàng đi.



Hòe Hoa nhìn bóng lưng hắn, tươi cười trên mặt thu lại.



Tiếp, nàng lại đưa mắt nhìn sang phía nam ——



Đợi một lát, hắn sẽ tới đây!



Vì một ngày này, nàng đã chuẩn bị rất nhiều ngày.



Mỗi ngày Lâm Xuân đều đi qua nơi này, làm sao tìm được cơ hội thực hiện mục đích của nàng đây? Nàng liền nghĩ đến tới đây nhổ củ cải. Lúc này củ cải còn chưa già, rửa sạch ăn là ngon nhất. Mang về cắt khúc, cũng không cần phơi, trực tiếp bỏ gia vị ngâm trong lọ sành, qua mấy ngày lấy ra ăn, giòn rụm chua chua ngọt ngọt, rất khai vị.



Có cớ này, lại canh đúng giờ, đến lúc đó làm bộ như rơi xuống nước, đợi hắn đến cứu. Với cách làm người của hắn, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.



Chỉ cần hắn ra tay cứu giúp, sự tình đã thành công một nửa.



Nửa kia phải nhờ vào chính nàng.



Vì không để sơ sảy, nàng đặc biệt chọn nơi phụ cận có người làm việc ban ngày.



Còn phải là người thích hợp.



Hoàng Tiểu Bảo là tốt nhất, Hoàng gia là thích hợp nhất.



Chờ hắn gọi người tới, đúng lúc gặp được mình và Lâm Xuân, là thành.



Nàng nhìn ra chân núi phía nam nghĩ: "Đến lúc đó xem ngươi làm thế nào!"



Nàng không ngây thơ, không xem nhẹ cảm tình của Lâm Xuân đối với Đỗ Quyên, cũng biết tính tình Lâm Xuân không dễ dàng khuất phục. Nhưng nàng không sợ, chỉ cần hắn cứu, nàng sẽ có biện pháp. Nàng sẽ lùi một bước, tự nguyện làm thiếp, thành toàn hắn và Đỗ Quyên, diễn lại sự kiện Tảm Lao Yên một lần nữa.



Thoái nhượng như vậy, Lâm gia —— là Lâm gia, không phải Lâm Xuân —— nếu còn không đáp ứng, thì không thể giao phó. Với danh vọng Vương gia ở trong thôn, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, bằng không cũng không cần ở trong thôn.
Nàng khóc, chỉ nói: "Đừng đi".



Thu Sinh run sợ, đã không còn biết mình đang ở chỗ nào.



Ấn tượng của hắn với Hòe Hoa vốn không sai, từng nghĩ Đỗ Quyên cách hắn quá xa, không bằng tới Vương gia cầu thân, có lẽ còn có hy vọng.



Trong lòng có ý này, còn cùng Hòe Hoa da thịt thân cận như vậy, đang lúc thiếu niên huyết khí phương cương đâu còn cầm giữ được, mơ màng quên còn tại ruộng đồng, giữa ban ngày, liền cùng nàng hôn môi triền miên.



Hòe Hoa ý thức mơ hồ cũng liều mạng muốn thân cận cái ôm ấp này.



Đây là điều nàng khát vọng đã lâu!



Bởi vậy, nàng không hề từ chối mà hoà cùng.



Dây dưa, bọn họ ôm nhau lăn trên cỏ.



Giữa trưa ánh nắng ấm áp chiếu vào trong hồ nước, cũng chiếu vào đôi nam nữ kia. Chuyện rơi xuống nước vừa rồi bị quên đi, chỉ còn lại kiều diễm triền miên bên bờ hồ.



Một trận kích tình qua đi, Hòe Hoa cũng không thanh tỉnh.



Nàng bị lạnh, vừa mệt lại phí sức, hỗn loạn mơ hồ.



Thu Sinh lại triệt để phục hồi lại, hoảng sợ bất an, đồng thời lại vui sướng ngọt ngào.



Nhưng Hòe Hoa như vậy, hắn không dám tùy tiện đưa nàng trở về, chi bằng chờ nàng tỉnh lại, hỏi ý tứ của nàng rồi tính tiếp. Hạ quyết tâm xong, hắn thật nhanh sửa sang xiêm y, lại giúp Hòe Hoa chỉnh lý, sau đó ôm nàng chạy đi miếu nương nương.



Hắn đi xong, từ một góc trong bụi cỏ lau bên hồ động một chút, có người từ bên dưới bò lên, nhanh chóng chạy hướng bờ sông đi vào thôn.



Lại nói Hoàng Tiểu Bảo, bị Hòe Hoa giao trọng trách, vội vàng về thôn gọi người.



Ai ngờ vừa vào thôn không xa, ngay cửa Hoàng gia gặp Thanh Hà cõng gùi, giương tay ngăn hắn lại hỏi: "Đi đâu?"



Hoàng Tiểu Bảo vội cười nói: "Về nhà."



Thanh Hà nhẹ hừ một tiếng, nói: "Đừng trở về! Theo ta làm việc."



Hoàng Tiểu Bảo lắc đầu nói: "Không được, ta cũng có việc đó."



Thanh Hà không vui nói: "Ngươi có chuyện gì? Có phải là muốn về nhà ăn cơm không? Yên tâm, có cơm cho ngươi ăn, không đói chết ngươi!"



Hoàng Tiểu Bảo đã lĩnh giáo tính tình của nàng, không dám nói nữa mà cười, đem tình hình Hòe Hoa nói ra, tỏ vẻ rất gấp.



Gần đây Thanh Hà nảy sinh tình cảm với hắn, bởi vậy rất lưu tâm hắn, nhìn ra hắn có chút ý tứ với Hòe Hoa, sớm đã đổ một bụng dấm, trước mắt nghe nói chuyện này, đâu chịu cho hắn đi, càng bắt hắn bồi mình.