Điền Duyên
Chương 328 : Mang thai
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
Nàng khinh thường nói: "Vậy cũng là chuyện? Mặc kệ, gội đứa trẻ nào đi một chuyến, đưa thư đến là được, để nàng đợi chút không được hả! Việc của ta mới gấp đó —— Đỗ Quyên nói là."
Hoàng Tiểu Bảo vừa nghe Đỗ Quyên nói, vội hỏi chuyện gì.
Thanh Hà thấy hắn quả nhiên để bụng, đắc ý, tằng hắng một cái nói: "Đỗ Quyên nói tìm một ít cây non cải dầu, ta nhổ một gùi, đang muốn đưa đi. Nhiều như vậy, sợ khiêng không nổi, lỡ bị dập là không sống nổi. Ngươi không đi hỗ trợ sao? Đi rồi ở đó ăn cơm luôn."
Thì ra Đỗ Quyên trồng rau xong, còn dư khối lớn đất hoang, nàng liền trồng cải dầu. Bởi là đất hoang mới khai phá, không có phân bón tốt, trồng cũng muộn, nên không trông chờ có thu hoạch, chỉ chờ năm sau xuân về hoa nở, lại xới đất bón phân.
Ai ngờ ông trời chiếu ứng người cần mẫn, nàng bất quá tát chút tro rơm rạ, mầm cải dầu mọc lên rất tốt. Chỉ là không quá chỉnh tề, có luống chỉ có vài cây rau, có luống không, không biết bị chuột phá hay là như thế nào.
Nàng liền vui vẻ hẳn lên, nghĩ sang năm chẳng sợ trồng mấy chục cân hạt giống rau, có thể đổi thành mấy cân dầu cũng tốt, vì thế thu xếp tìm cây non. Bởi vì có vài người cải dầu như ra quá kín, muốn nhổ bớt đi một ít, cho nên nàng mới cùng đám người Quế Hương hỏi xin.
Hoàng Tiểu Bảo vừa nghe việc này quả nhiên trọng yếu, lại nghĩ Đỗ Quyên cũng không có người hỗ trợ, tuy có Lâm Xuân, cũng là cả ngày làm nghề mộc, nên vội vàng đáp ứng đi.
Vừa lúc tư thục tan học, đám trẻ như chim sẻ trào ra. Hắn liền ngăn lại một đửa ở cách vách nhà Hòe Hoa, kêu hắn đưa tin cho nhà Hòe Hoa, cho người đi tiếp Hòe Hoa; lại cùng Tiểu Thuận chào hỏi, nói buổi trưa không trở về nhà ăn cơm, sau đó mới đi theo Thanh Hà.
Thanh Hà được như nguyện, đắc ý vạn phần, một đường cùng hắn cười nói đi về phía nam.
Đứa nhỏ được Hoàng Tiểu Bảo ủy thác, liên tục đáp ứng, quay đầu cùng các đồng bọn chạy trốn vui đùa, bỏ việc này ra sau ót, đợi về nhà ăn cơm được một nửa mới đột nhiên nhớ ra, nhanh chóng đi cách vách nói, lúc này Vương gia mới đi tiếp Hòe Hoa.
Lại nói Thu Sinh, ôm Hòe Hoa chạy như bay tới miếu nương nương, lại phát hiện Xuân Sinh ở bên Đông sương cửa đã bị khoá, bất đắc dĩ đành phải vào Tây sương, đặt nàng lên giường.
Khi đó, hai gò má Hòe Hoa đã đỏ bừng, nóng lên.
Phát hiện Thu Sinh muốn buông nàng ra, nàng nắm chặt không chịu buông tay, chỉ nói: "Đừng đi".
Thoáng chốc thiếu niên nhu tình đầy cõi lòng, thép cứng hóa thành chỉ mềm, đáp ứng nói: "Ta không đi." Hòe Hoa thế này mới an tâm, mê ly mở hai mắt, nhìn hắn cười ngớ ngẩn.
Cười làm cho tim Thu Sinh đều tan chảy.
Kỳ thật, Hòe Hoa căn bản không thanh tỉnh, cũng không nhận ra hắn.
Nhưng Thu Sinh không biết, chỉ lo phát sầu: cứ kéo như vậy cũng không phải a! Thay quần áo cho nàng, còn phải nấu chút canh gừng cho nàng uống, bằng không sẽ sinh bệnh nặng.
Hắn cúi đầu, lấy môi chạm nhẹ lên trán thiếu nữ, cảm thấy nóng bỏng, càng thêm nóng vội.
Không dễ dàng để Hòe Hoa nằm yên, hắn nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra, đặt nàng lên giường, kề tai nói nhỏ: "Hòe Hoa. Ngươi năm đây một lát, ta đi gọi người tới. Thay quần áo cho ngươi xong mới có thể trở về."
Thu Sinh thấy nàng như vậy, tự cho là nàng là hiểu, nhất thời thần hồn bay mất.
Chân hắn không tự chủ bước theo bọn họ, nhưng thấy cả người Hòe Hoa ướt đẫm, lại cảnh giác: đi theo như vậy, không phải nói cho người biết là có việc sao!
Bởi vậy hắn dừng chân lại, mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ đi xa.
Sau đó hắn cũng không tới nhà Đại gia gia, mà nhanh như chớp chạy về nhà.
Đến nhà, hắn đau khổ nghĩ: rốt cuộc nên lập tức nhờ người đi làm mối mới tốt, hay là qua vài ngày đi mới tốt đây? Nếu qua vài ngày, vậy phải đợi bao nhiêu ngày đây?
Năm ngày?
Mười ngày?
Càng kéo dài, Hòe Hoa có trách hắn trễ nãi hay không?
Đi sớm, Hòe Hoa có trách hắn nóng vội không?
Hắn không bình thường, lúc ưu tư buồn khổ, lúc một mình ngẩn người bật cười, có khi nhớ tới muốn có thêm nhiều sính lễ, nhanh chóng lại vào núi đi săn thú.
Mà Hòe Hoa sau khi về nhà, cũng không bình thường.
Nàng lẳng lặng chờ Lâm Xuân tới cửa, cho hắn vài ngày quyết định việc này.
Một ngày không đến, hai ngày cũng không tới, nàng tự trấn an bản thân, nghĩ hắn khó xử và xấu hổ bất mãn, cảm thấy nên cho hắn thêm mấy ngày, hắn mới có thể thể thấu hiểu tình nghĩa kiên trinh và khổ tâm của nàng đối với hắn.
Như thế qua sáu bảy ngày, nàng bỗng nhiên vội.
Đến tháng, nguyệt tín nàng không có tới.
Nàng vừa mừng vừa sợ, trông mòn con mắt đợi đến bình minh, ngày hôm sau vẫn không có tới.
Ngày thứ ba, như cũ không có tới.
Đến tận lúc này, nàng kết luận mình có khả năng mang thai.