Điền Duyên

Chương 329 : Mất tích

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Hòe Hoa lại tới miếu nương nương một chuyến, thành kính bái tạ.



Đến bây giờ, tâm tư nàng mới bình ổn lại, không sợ hãi nữa.



Nhưng nàng vẫn không đi tìm Lâm Xuân.



Nàng phải đi tìm hắn, buộc hắn sao?



"Đương nhiên không cần!" Nàng thản nhiên cười nghĩ, "Sớm hay muộn gì hắn cũng phải đến."



Xế chiều, nàng từ trong miếu ra ngoài đi một hồi, gặp Thu Sinh từ trên núi trở về.



Thu Sinh thấy nàng mừng rỡ, đuổi theo nàng hỏi: "Hòe Hoa, ngươi vẫn khỏe chứ?"



Hòe Hoa quay đầu, ngượng ngùng hỏi: "Tốt. Thu Sinh đại ca đi săn thú hả?"



Nàng cho rằng hắn hỏi chuyện rơi xuống nước lần trước.



Hắn quả thật hỏi nàng chuyện rơi xuống nước, chỉ là có hàm nghĩa khác.



Thu Sinh dùng sức gật đầu nói: "Ai!"



Hòe Hoa lại hỏi: "Đi hôm nào?"



Vừa đánh giá con mồi sau lưng hắn.



Thu Sinh nói: "Sáng sớm hôm qua."



Hòe Hoa kinh ngạc nói: "Ngày hôm qua đi, hôm nay đã trở lại?"



Thu Sinh có chút ngượng ngùng vì không săn được thứ gì, nên giải thích: "Ta... Trong lòng ta có việc, rất gấp. Chuyện đó..."



Hòe Hoa mím môi cười, sẵng giọng: "Thu Sinh đại ca, ngươi gấp cái gì? Chuyện tốt không ở lúc gấp rút, ngươi chưa nghe nói qua sao? Có vài người muốn săn được da thú tốt, phải ở trên núi mấy ngày để đợi con mồi xuất hiện, rất kiên nhẫn."



Thu Sinh thấy nàng cười nhẹ nhàng, nhìn ngây người; hắn lại cảm thấy nàng đang nhắc nhở hắn, ám chỉ hắn không cần quá gấp, đợi mấy ngày tới cửa cầu hôn, bởi vậy nội tâm kiên định.



Hai người cười cười nói nói, đi về thôn.



Trên đường, Hòe Hoa hỏi thăm mọi người Lâm gia, càng làm cho Thu Sinh có cảm giác bất đồng.
Là chuyện gì chứ?



Nàng muốn hỏi Lâm Xuân, nói chuyện lần trước Hòe Hoa tìm nàng cho hắn biết, lại cảm thấy không tiện mở miệng. Quan hệ hiện tại của bọn họ rất vi diệu: không tính là đính hôn, cũng không phải người yêu. Có 5 năm ước hẹn, chính là muốn hắn làm bất cứ việc gì tự mình quyết định. Hắn đã trưởng thành, có chủ kiến của mình, nàng không cần can thiệp vào. Huống hồ hắn bắt đầu cảnh giác Hòe Hoa, nàng cũng không cần lo lắng.



Vì thế, nàng bỏ qua việc này.



Lại qua mấy ngày, Lâm Xuân làm xong bộ giường.



Cái giường này tựa như cái phòng nhỏ, trong phòng sắp đặt giường. Không biết Lâm Xuân thiết kế như thế nào, nhìn không cồng kềnh, rất tinh xảo. Giường vây, cột và thành giường đều điêu khắc đồ án rỗng, không phải hoa cỏ mẫu đơn phú quý, cũng không phải Kỳ Lân hay thụy thú Cát Tường, mà là những bức tranh nhỏ và cảnh đại dương. Các kiểu phong cảnh đều có, mỗi một bức độc lập, nhưng nhìn kỹ lại là trình tự từ trái qua phải: chia ra là cảnh sắc sơn thuỷ điền viên của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.



Đỗ Quyên khen không dứt miệng, tự đáy lòng nói: "Cám ơn ngươi! Ta thực thích!"



Lâm Xuân vui sướng cười.



Hắn chỉ cho nàng xem 4 góc trên nóc giường, hơi hơi lõm vào, trong chỗ lõm cũng có điêu khắc, nhỏ giọng nói: "Bốn góc này ta điêu hổ, lộc, đạo, mạch."



Hai động vật hai thực vật.



Đỗ Quyên vội hỏi: "Có ý gì hay cách nói gì?"



Lâm Xuân ha hả cười nói: "Có. Bất quá là ta nói."



Đỗ Quyên cũng cười.



Lâm Xuân nói: "Vì sao phải làm theo tiền nhân chứ? Ta không thể tự nghĩ ra sao?"



Đỗ Quyên mạnh mẽ gật đầu nói: "Tự nghĩ ra mới tốt. Ngươi nói đi, ngươi điêu 4 loại này có ngụ ý gì? Sao phải giấu trong góc khuất chứ?"



Lâm Xuân nói: "Giấu đi vì không muốn phô ra thôi. Hổ thì không cần phải nói, là bảo hộ ngươi bình an; lộc tính tình dịu ngoan nhất, là Cát Tường thụy thú, ta dĩ nhiên hi vọng ngươi một đời an nhạc; còn gạo, lúa mạch là cái nhìn của riêng ta: ta cảm thấy bất kỳ tài bảo nào đều không qua hai thứ này, tuy bình phàm nhưng rất quan trọng, cho nên điêu ở đó."



Đỗ Quyên rất tán dương, nói: "Cái này tốt, rất thực tế."



Nói cười, Lâm Xuân nói: "Ta ngày mai phải đi."



Đỗ Quyên cả kinh, nàng không nghe hắn nói đến việc này.



Lâm Xuân nhẹ giọng nói: "Sư phó đi hơn một tháng còn chưa trở lại, sư mẫu nóng nảy, ta muốn đi phủ thành xem xem. Còn lại những thứ kia không cần dùng gấp, đợi lúc nhị ca thành thân ta trở về rồi làm."