Điền Duyên
Chương 330 : Cầu hôn
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
Đỗ Quyên vội nói: "Không làm cũng không quan trọng. Ngươi sớm ra ngoài hỏi thăm cũng tốt."
Bỗng nhiên lại nói: "Thôi, hay là ta đi cùng với ngươi."
Kỳ thật vài ngày nay nàng cũng lo lắng, bởi vì Nhậm Tam Hòa rời núi nhưng không ở lại trấn Hắc Sơn, không đi nhà Phùng ông ngoại, mấy ngày nay không thấy bóng dáng, không người nào biết hắn đi đâu.
Nàng nghĩ chẳng lẽ tiểu dượng vì nàng đi tìm người không nên tìm?
Nói thật ra, nàng thật không cần hắn làm như vậy, chỉ cần an tĩnh sống thì tốt rồi. Ngay cả lúc từ Hoàng gia đi ra, nàng cũng không cảm thấy có bao nhiêu bi thảm.
Lâm Xuân nghe nói nàng muốn đi, vội ngăn lại nói: "Ngươi đừng đi. Ta biết chỗ đặt chân của sư phó ở phủ thành, cũng đã gặp bằng hữu của hắn, ta đi tìm là được. Ngươi đi ra ngoài, ta còn phải lo lắng cho ngươi."
Đỗ Quyên ngẫm nghĩ thấy cũng đúng nên đáp ứng, lại dặn dò hắn một hồi.
Cuối cùng, nàng nhìn chăm chú vào hắn nói: "Trừ bỏ chuyện này, sau khi ngươi rời khỏi đây phải an tâm đọc sách, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ta đã đáp ứng ngươi, sẽ không qua loa cho xong, đối với ngươi không giống như trước đây, cho nên ngươi không cần lo lắng."
Lâm Xuân nghe xong mừng rỡ, kích động đỏ mặt.
Ánh mắt của hắn lấp lánh chăm chú nhìn nàng, trịnh trọng nói: "Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng."
Đỗ Quyên mỉm cười, nói: "Ngươi chỉ an tâm làm việc nên làm, không cần phát thề."
Lời thề là thứ không quan trọng nhất!
Người thủ tín, căn bản không cần dùng tới nó!
Lâm Xuân nghe hiểu, dùng sức gật đầu, đúng là hắn cũng nghĩ như thế.
Tu luyện kiếp này, đây là việc hắn nên làm.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn không lặng lẽ ra đi, mà đến nói lời từ biệt với Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cũng đưa hắn một đoạn đường, mang theo Như Gió.
Lâm Xuân không cho nàng đưa xa, nói đi xa hắn lo lắng cho nàng. Chờ nàng quay về, hắn ngầm đi theo sau, mãi đến nhìn thấy nàng vào viện mới an tâm lên đường.
Thu Sinh càng bất mãn, đỏ mắt chất vấn: "Xuân Nhi từ nhỏ đã nhận định Đỗ Quyên, sao ngươi không nói, còn một lòng giúp hắn thu xếp?"
Lâm Đại Đầu nghe xong liên tục khoát tay nói: "Y ngươi, đều tùy ngươi!"
Hắn nhớ tới năm xưa Hạ Sinh nói: "Trong lòng cha chỉ có mùa xuân, không có Hạ Thu đông", nên không nhiều lời. Ai, con trai là do cha nha!
Vợ Đại Đầu lo âu hỏi: "Nếu Vương gia không đáp ứng thì sao?"
Thu Sinh nói: "Nương còn chưa có đi cầu, sao biết được Vương gia không đáp ứng?"
Lâm Đại Đầu ý bảo vợ đừng nói nữa, lập tức an bài: nhờ bà mối, dự bị sính lễ, chọn ngày, sau đó tới Vương gia cầu hôn.
Thu Sinh thấy thế mới vui mừng, quay lại cùng cha thương nghị: nếu Vương gia đáp ứng, có thể thành thân cùng ngày với Hạ Sinh hay không, đón vợ về qua năm mới.
Lâm Đại Đầu nói: "cũng không phải là không được, tất cả mọi thứ chúng ta đều chuẩn bị xong, chỉ thiếu tân nương tử; người hỗ trợ Lâm gia cũng nhiều, không có gì ứng phó không được."
Thu Sinh nghe xong cười không khép được miệng, phảng phất như đã cưới vợ về.
Thấy nhi tử cao hứng như vậy, vợ chồng Lâm Đại Đầu nghĩ, nhi tử thích là tốt rồi, nên cũng buông bỏ bất mãn với nương Hòe Hoa, hết sức chuyên chú chuẩn bị.
Vì thế, đang lúc Vương gia ra hết muốn tới Lâm gia đại náo, Lâm gia thỉnh Khâu bà mối lại mang theo lễ vật tốt tới cửa. Hỏi rõ sau, nương Hòe Hoa mừng đến tè ra quần, không ngừng bận rộn nghênh vào nhà uống trà.
Nhưng là, rất nhanh nàng không cười được.
Nếu không phải trước mặt bà mối, nàng muốn chửi ầm lên.
Nghĩ lại lời chồng mình nói, nàng cố lắm mới nhịn được, nghiêm khắc cự tuyệt cửa thân này.
Khâu bà mối không hiểu ra sao, không rõ mới vừa rồi bộ dáng nàng vô cùng vui vẻ, sao đảo mắt đã trở mặt không đáp ứng chứ? Nàng nói rõ ràng là nhà Lâm Đại Đầu cầu hôn cho con trai, không nói sai người nha!
Người ta không nói sai, chỉ huynh đệ là sai rồi.
Khâu bà mối cũng không phải người ngu, chợt nhớ tới một sự kiện: vài năm trước Diêm bà mối giúp Thạch gia tới Hoàng gia cầu hôn, cầu là Hoàng Tước Nhi, lại bị Hoàng đại nương ngộ nhận là là Đại Nữu, gây một trận ầm ĩ, cuối cùng Diêm bà mối bị xui xẻo, lại không ai tìm nàng làm mai.
Trong lòng nàng "lộp bộp", thăm dò nương Hòe Hoa nói: "Đại muội tử, bốn con trai Lâm gia: Đông Sinh còn nhỏ; Hạ Sinh đã sớm cùng Hoàng gia khuê nữ định thân; Xuân Sinh cùng Đỗ Quyên cũng định đã bao nhiêu năm, mới đây còn giúp nàng xây nhà nữa, việc này người cả thôn đều biết; nay chỉ có Thu Sinh..."