Điền Duyên

Chương 397 : Đêm khuya kinh hồn

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Lâm Xuân thực cẩn thận, mang theo Như Gió, để cùng Đỗ Quyên quay đầu.



Lúc này trời đã sáng, ngày mưa Hồi Nhạn Hồ sương khói mênh mông, sương mù mờ mịt. Mưa không ngừng rơi, rớt xuống mặt hồ, từng vòng tròn nối tiếp nhau. Chim đều trốn vào rừng cây trong bụi cỏ, trừ tiếng mưa rơi, thiên địa không có tiếng vang khác, cảm giác thật im lặng.



Lâm Xuân chống bè gỗ, nhẹ nhàng đung đưa đi qua bờ hồ bên kia.



Hắn tựa hồ có chút không yên lòng, nhìn rừng rậm mù sương đằng trước không nói.



Đỗ Quyên và Như Gió ngồi ở giữa bè, cũng xuất thần nhìn mặt nước.



Lúc sắp cập bờ, Lâm Xuân ngừng tay, nhìn về phía Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên cũng nhìn về phía hắn, đôi mắt đen bóng dính hơi nước đặc biệt long lanh.



"Ta chuẩn bị đi thi thử, tìm chút công danh."



Thiếu niên nghiêm túc nói với Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên nghe lời này, nhất thời không biết nói thế nào.



Nàng biết hắn vì nàng mới làm quyết định này.



Lần trước Cửu Nhi nói muốn đi đầu quân, hắn còn chưa có ý tưởng kiếm công danh; đi thư viện phủ thành đọc sách, hắn vẫn không có ý niệm cầu công danh; hiện tại, hắn lại trịnh trọng nói cho nàng biết: hắn muốn có công danh phú quý!



Nàng không biết nói gì với hắn.



Hắn trưởng thành, có ý nghĩ của mình.



Lâm Xuân hạ thấp người, lẳng lặng nhìn nàng.



Dưới đấu lạp, hai gò má của hắn thập phần trầm túc, phía trên môi ẩn ẩn toát ra một lớp lông tơ tinh mịn, làm hắn có thêm vài phần thành thục.



Mưa dầy đặc rơi, thiên địa càng thêm sương mù.



Cũng không biết qua bao lâu, Như Gió bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, nước trên mình nó văng bốn phía, thức tỉnh đôi thiếu niên nam nữ đối diện.



Đỗ Quyên thế này mới phát hiện, bọn họ cầm tay nhìn nhau rất lâu.
Nhưng nàng không cao hứng.



Trong lòng nàng âm thầm đau buồn. Nỗi đau này đến từ sự biến mất của Đỗ Quyên.



Hoàng Phong Lĩnh núi lở nước dâng, dân chúng trong núi ngoài núi đều lần lượt đồn đãi:



Kẻ nói Đỗ Quyên hóa thành ngư nương nương hồi cung. Về phần mẹ con Phùng Minh Anh, đương nhiên được Nhậm Tam Hòa cứu đi. Trước kia chưa từng có lũ bất ngờ, chính là ngư nương nương trừng phạt quan binh.



Kẻ khác nói là Đỗ Quyên hóa thành ngư nương nương, cứu mẹ con Phùng Minh Anh trước, sau đó mình cũng cưỡi hổ đi.



Có thật nhiều lời đồn thiên hình vạn trạng, nghe tới buồn cười lại đáng sợ.



Dân thôn Thanh Tuyền lại không cho là lời nói đùa. Nước vừa rút, Lâm-Vương hai nhà triệu tập thôn dân, lưng đeo cự thạch trùng tu nương nương miếu. Cả tòa miếu mở rộng trước sau thành lưỡng tiến cung điện. Hành lang, trụ, thạch bích và diêm giác, lan can ngoài điêu khắc các loại hoa cỏ, các loài chim bay, mãnh thú, còn điêu khắc các sắc hình thái ngư nương nương, cùng với mãnh hổ Như Gió. Bởi vì tự khi Hoàng Phong Lĩnh sụp xuống, Như Gió chưa xuất hiện ở thôn Thanh Tuyền. Mọi người đều nói nó cùng nương nương đi.



Từ đó về sau, miếu ngư nương nương hương khói càng thêm hưng thịnh.



Rất nhiều người từ ngoài núi đuổi tới dâng hương cúng bái. Quan phủ vì vãn hồi dân tâm, ở Hoàng Phong Lĩnh trùng tu sạn đạo, phí bao công sức mới dựng được một tòa cầu treo bắt ngang qua vùng nước lũ, so với ban đầu càng hiểm trở gấp mười, bình thường người ta không dám đi qua, nhưng những người thành kính cũng bái, bò cũng phải bò qua.



Đồn đãi sôi nổi, Phương Hỏa Phượng không tin lắm, trong lòng nàng có áy náy.



Tung tích Đỗ Quyên không rõ, Hoàng Ly sinh tử không biết, tất cả đều do ca ca dẫn người đến bắt Đỗ Quyên tạo thành. Ngày đó sau khi Hoàng Nguyên trở về, thái độ không nóng không lạnh, so với hắn tức giận càng làm cho nàng bất an hơn. Bởi vậy, nàng thường đi miếu nương nương dâng hương, thì thầm với pho tượng Ngư nương nương.



Mỗi lần nàng đi thì Hồng Linh đều đi theo, dâng hương cũng bái còn thành kính hơn nàng.



Một ngày tháng 5, Phương Hỏa Phượng và Hồng Linh từ miếu nương nương trở về, người một nhà ăn cơm tối sau, chơi với Hoàng Tử Quy mới 2 tuổi xong mới trở về phòng nghỉ tạm.



Hồng Linh một ngày mệt nhọc, toàn thân mệt mỏi.



Đang lúc buồn ngủ, dưới ánh trăng tròn chiếu sáng ngoài cửa sổ, một bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ đi về hướng nàng, tựa cười, tựa giận, tựa giảo hoạt chớp mắt với nàng, nàng đột nhiên ngồi dậy, trừng lớn mắt...



Nhưng lại không thấy bóng dáng kia.



Đang vểnh tai nghi ngờ lắng nghe, chợt nghe bên phòng của Hoàng Ly cách vách vang động, sau đó thanh âm tinh tế, nộn nộn nói bên tai: "Ngươi nói càn nói bậy!"



"A ——" một tiếng hét thảm, làm tóc gáy người ta dựng thẳng.