Điền Duyên

Chương 398 : Phát tài đại kế

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Hồng Linh không bình thường, thường thấy ác mộng, quấy nhiễu gia đình không yên.



Phương Hỏa Phượng hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nàng nói Đỗ Quyên tìm nàng, trách cử đổ oan nàng giở trò trên phiến đá, hại nàng ở trước mặt mọi người mất mặt.



Phương Hỏa Phượng thở dài, nói đây là tâm chướng, kêu nàng đi miếu nương nương cầu nguyện.



Hồng Linh cầu còn không được, mỗi ngày chạy đi miếu nương nương.



Sớm muộn gì nàng đều thu thập quét tước miếu thờ, thập phần chăm chỉ.



Sau này một vị lão ni tới ở trong miếu, nàng liền theo nàng tu hành.



Hồi Nhạn Cốc, trên Phượng Vĩ Sơn, Đỗ Quyên đang đứng tại một dốc đá xem xét cây trà mới trồng. Nơi này là nơi nàng cùng Lâm Xuân đến hái phượng vĩ trà trước đây. Nay nàng đã trồng thêm rất nhiều cây trà. Đương nhiên, đều là tiểu mầm.



Nàng trồng cây trà rất đơn giản, cũng là trước đây nghe lão nhân nói: từ cây trà cắt nhánh tiến hành trồng. Cắm rất nhiều, nghĩ có thể sống một nửa cũng là thành công. May mắn là, Phượng Vĩ Sơn rất thích hợp cây trà sinh trưởng, nàng trồng hơn nửa đều sống.



Nàng mừng khôn tả xiết —— đây đều là tiền a!



Tương lai phải nhờ vào cái này làm giàu!



Bởi vậy, thu năm trước và xuân năm nay nàng lại liên tiếp cắm thêm rất nhiều, những vùng phụ cận có ánh sáng và khí hậu thích hợp cây trà sinh trưởng đều cắm, còn mở rộng ra xa xa. Các nơi trồng trà, cách một hai ngày nàng lại đi kiểm tra xem xét. Cây trà ở đây hàng năm sương mù bao phủ bộ dạng rất chậm, nhưng cây lại rất cường tráng dễ song. Nhìn phiến lá xanh nhạt trong lòng nàng rất thư sướng.



Một mảnh núi dốc đứng, là nói cây trà già sinh trưởng, nàng phá lệ coi trọng.



Đang tuần tra chung quanh, chợt nghe phía sau có tiếng động.



Quay đầu nhìn lại, Hoàng Ly đạp núi đá nhảy nhót đến.



Đến trước mặt, tiểu nữ oa lộ ra nụ cười nịnh nọt với Đỗ Quyên, nói: "Nhị tỷ tỷ. Ta tối qua..."



Đỗ Quyên cướp lời nói: "Ngươi tối qua về thôn có phải không?"



Hoàng Ly ngớ ra, không nghĩ tới nàng lập tức đoán trúng.



Đỗ Quyên trách nói: "Ngươi dối gạt ta một lần, còn muốn gạt ta lần thứ hai?"



Hoàng Ly cúi đầu không nói, ngồi xổm trên tảng đá, tiện tay túm một mảnh lá trà xoa nắn.
Thúy Nhi không nói, đỏ mặt cúi đầu.



Đồng thời, Thu Sinh cũng đỏ mặt, muốn nói gì còn nói không ra, chỉ ngây ngô cười.



Đỗ Quyên nghi ngờ, liền nhìn về Phùng Minh Anh.



Phùng Minh Anh cười nói: "Đỗ Quyên, ngươi nói, đem Thúy Nhi định cho Thu Sinh có được không?"



Đỗ Quyên há to miệng, muốn nói tốt lại không dám nói.



Hoàng Ly thấy Thu Sinh và Thúy Nhi đồng loạt cúi đầu, nghĩ tiểu di sao không có mắt như vậy, trước mặt người ta nói việc này, nhiều thẹn thùng. Thu Sinh ca ca mặc dù tốt, nhưng đã cùng Hòe Hoa làm chuyện như vậy, Thúy Nhi biểu tỷ có nguyện ý gả cho hắn sao?



Phùng Minh Anh và Vu thẩm thấy bọn họ như vậy, đều che miệng ha hả cười rộ lên.



Đỗ Quyên có chút hiểu, không hỏi, tìm ghế ngồi xuống trước.



Phùng Minh Anh chờ nàng ngồi, mới chậm rãi nói lý do.



Thì ra, Lâm Đại Mãnh đã sớm thay Thu Sinh hướng Phùng gia cầu hôn, còn lặng lẽ nói với Phùng Trường Thuận, nói mẹ con Phùng Minh Anh và Đỗ Quyên ở một nơi hết sức tốt ở trong núi cùng với Thu Sinh. Phùng Trường Thuận nghe xong kích động không thôi, lúc này đáp ứng việc hôn nhân. Nhưng chuyện Đỗ Quyên còn chưa yên, bọn họ không dám đánh trống gõ chiêng gả cưới. Đợi một năm, đều cảm thấy lãng phí thời gian của đôi trẻ, nên thương lượng với nhau: Phùng gia giả bộ đem Thúy Nhi gả đi nơi khác, sau đó vụng trộm đưa vào trong núi. Đương nhiên không thể để Thu sinh mang đi, đại nhi tử của Phùng Trường Thuận, đại cữu của Đỗ Quyên, Phùng Hưng Phát tự mình đưa khuê nữ tới, thuận tiện xem tiểu muội muội. Đến nới phát hiện đứa cháu ngoại nghe nói đã chết là Hoàng Ly, cũng có mặt, càng mừng vui gấp bội.



Đỗ Quyên và Hoàng Ly nghe xong mừng rỡ, "Ta đã nói rồi, các ngươi là một đôi." Nàng ám chỉ ban đầu Lâm gia có ý định cầu thân Phùng gia, vì Hòe Hoa tự nhiên đâm ngang mà thôi.



Mọi người đều cười.



Hoàng Ly vội hỏi: "Đại cữu đâu?"



Thuý Nhi nói: "Ta cha đưa thân gia cậu đi lên núi chơi."



Vu thúc bình thường đều ở căn nhà nhỏ trong rừng phía trước núi đá, phòng thủ lối đi duy nhất lên núi. Chỗ đó đá núi thập phần hiểm trở, Đỗ Quyên cùng Vu thúc dựa vào công cụ có thể lên xuống, những người khác muốn thông qua phải vào khuông kéo lên. Cho nên, Vu thúc như thủ vệ Phượng Vĩ Sơn. Hôm nay thấy người ở Hồi Nhạn Cốc và Phượng Vĩ Sơn đều lên đây, cho nên hắn mới rời đi.



Mọi người vui vẻ nghị luận hôn sự.



Thu Sinh áy náy liếc mắt nhìn Thúy Nhi, nói: " Chỉ là làm khó Thúy Nhi, không phong quang gả đến như vậy, cứ như là... cái gì vậy."



Hắn thiếu chút nữa nói ra hai chữ "bỏ trốn", may mà nhịn được.