Điền Duyên

Chương 49 : Tức giận

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Thì ra Hoàng Lão Thực bị nàng đánh trúng, tuy không đau nhưng bị hù nhảy dựng, chân lảo đảo một cái làm rớt thùng đồ ăn xuống đất, mùi thịt nồng đậm lan ra.



Chó Hoàng gia lập tức từ trong sân xông tới, ăn ngấu nghiến.



Hoàng Lão Thực trợn tròn mắt.



Hoàng đại nương càng đau lòng đến đòi mạng.



Mặc dù là đồ ăn thừa nhưng còn mới, bất quá là đổ chung vào với nhau thôi. Những món đã bị mọi người thò đũa vào, đều cho chó và heo ăn. Lúc này một thùng đều đổ xuống đất, không hốt lại được miếng nào.



Nàng nhịn không được nổi trận lôi đình, lớn tiếng chửi.



Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị nghe tiếng từ trong nhà chạy đến, hỏi sao thế này.



Cũng không cần hỏi, vừa lại gần đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hai người liền hiểu. Hoàng lão cha quát mắng con trai nói: "Ngươi đang làm chuyện gì, đi đường cũng không xong?"



Hoàng Lão Thực ủy khuất nói: "Là nương đánh ta một bàn tay, mới bị đổ."



Đêm nay Hoàng đại nương bị đè nén, lửa giận trong lòng đã tích góp đến cực đỉnh, lúc này hoàn toàn bùng nổ. Thấy hắn đưa một rổ thịt cho Hoàng lão Nhị, cảm thấy an toàn rồi, liền lại chạy tới đánh hắn, vừa đánh vừa mắng hắn không tiền đồ.



Nói là đánh, cũng chỉ là xì hơi, không đánh nặng tay.



Nhưng Hoàng Lão Thực lại cứng đầu không nghĩ ra: việc này không thể hoàn toàn trách hắn nha!



Hoàng lão cha nghe cách vách có tiếng mở cửa, thấp giọng quát: "Đi vào! Làm cho người ta chế giễu sao?"



Hoàng Lão Thực vội vàng nói: "Ta đi, cha. Trong nhà còn phải dọn dẹp đâu."



Hoàng lão cha hét lớn một tiếng: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"



Hoàng Lão Thực đành phải ngoan ngoãn đứng lại, theo cha vào nhà.



Vào phòng chính, Hoàng đại nương không cố kỵ nữa, đem bất mãn đọng lại trong lòng phát ra hết.




Hừ, cho là hắn dễ khi dễ sao?



Bởi vì cách quá xa, không có biện pháp nào. Nếu hai nhà gần nhau, Hoàng gia dám đối với con gái hắn như vậy, xem hắn thu thập bọn họ



Tính tình kiên cường của hắn rốt cuộc hoàn toàn bại lộ.



Tính tình Phùng Thị không phải là không có căn nguyên, quả thật di truyền từ hắn.



Bất quá hắn thân là nam nhân, bởi vì buôn bán thổ sản vùng núi, thường ở bên ngoài lịch lãm cần phải có chút thủ đoạn mà thôi. Đáng tiếc Phùng Thị lại không kế thừa điểm ấy của hắn.



Phùng Thị kích động mặt đỏ lên, dùng sức gật đầu nói: "Ta hiểu được."



Phùng bà mụ cũng gợi lên tính tình, đem muôi gõ "đang đang", giọng căm hận nói: "Chưa thấy qua người như vậy! Sao không thấy nàng mang đồ của nhà con trai út ra trợ cấp cho con trai lớn?"



Phùng Trường Thuận không để ý tới bà già đang lải nhải, bưng cái ghế dài tới ngồi xuống bên bếp, tiếp tục nói: "Những thứ kia, ngươi cầm đưa lý chính còn có tình nghĩa hơn. Đưa cho bọn họ càng cho càng thù. Nàng muốn nói? Được a! Làm rùm beng ra cho mọi người phân xử!"



Phùng Thị không dễ dàng được cha mẹ duy trì, tinh thần phấn khởi, gật đầu không ngừng, tỏ vẻ nàng nhất định nhớ lời cha mẹ nói, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.



Phùng Trường Thuận nghiêng mắt nhìn nàng nói: "Là ngươi? Bị người hai câu ba điều lải nhải nhắc liền tức giận đến không biết phương hướng. Đưa đồ cho người ta còn dỗi, đây chính là ngươi chuyên môn làm chuyện ngu xuẩn. Ngươi nghe kỹ cho ta: sau này mặc kệ bọn họ nói cái gì, ngươi ngậm chặt miệng cho ta, không cho tranh luận, ngươi làm như không có lỗ tai. Nàng muốn nói ác, ngươi liền nói với bọn họ là không đưa đồ ăn dưỡng lão cùng hiếu kính gì đó cho bọn họ. Chuyện khác một chữ không cho nói, coi bọn họ làm gì!"



Phùng Thị hồi tưởng chuyện cũ, đúng là tình hình như vậy. Bởi vậy nàng dụng tâm ghi nhớ.



Đang nói, Hoàng Lão Thực trở lại.



Thấy hắn đến, nhạc phụ, nhạc mẫu cùng vợ đều không để ý hắn.



Hoàng Lão Thực cũng biết nhạc phụ sinh khí, ngượng ngùng không dám nói lời nào.



Đêm đó, mọi người bận rộn đến quá nửa đêm mới ngủ.



Suốt đêm không nói chuyện, ngày sáng sớm hôm sau, Phùng gia 3 người ăn xong điểm tâm liền vội vàng đi.