Điền Duyên
Chương 50 : Đợi không kịp lớn lên
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Sau khi người của Phùng gia đi, Hoàng Lão Thực nói với Phùng Thị là tối qua hắn làm đổ đồ ăn dư, muốn lấy chút đồ ăn thừa đưa qua cho cha mẹ.
Phùng Thị sầm mặt xuống, nói: "Ngươi dám cầm đi? Đồ không có tiền đồ! Ngươi không phải là con của mẹ ngươi, là nhặt được hả? Hôm qua đưa năm cân muối, rồi cho nàng lộc nhung, lại chia thịt và đồ ăn, có được tiếng tốt nào không? Vừa đánh vừa mắng còn trách ngươi, ngươi còn bồi thường đồ ăn cho người ta. Ta lạnh tâm thay ngươi."
Hoàng Lão Thực bị vợ nói đến cúi đầu, kiếm đường xuống ruộng làm việc.
Phùng Thị không cho lấy, hắn cũng không dám lấy nên đành phải trốn tránh.
Hoàng đại nương ở nhà đợi đến hoa tàn cũng thấy bóng dáng con trai cả, tức giận đến ngã ngửa.
Sau khi bà ngoại và tiểu di đi, ngày lành của Đỗ Quyên cũng chấm dứt.
Bởi bắt đầu thu gặt lúa mạch. Cắt lúa mạch xong lại vội việc khác. Liên tục mấy tháng, Hoàng Lão Thực và Phùng Thị mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ có Hoàng Tước Nhi ở nhà chiếu khán nàng.
Đỗ Quyên không nghĩ tới một bé gái năm tuổi đã có khả năng làm việc nhà.
Mỗi ngày nàng vẩy nước quét nhà, quét sân, cho gà ăn, hái rau, rửa rau, nấu cơm, trong ngoài đều chiếu ứng. Chỉ là không biết xào rau, việc này phải đợi Phùng Thị về làm. Còn có giặt xiêm y cũng không được, bởi vì nàng bưng không nổi.
Nhìn bóng dáng nhỏ xíu kia bận rộn, Đỗ Quyên không chỉ kính nể mà còn đau lòng.
Lúc Hoàng Tước Nhi bận rộn, nàng một mình nằm đung đưa trong ổ, nhàm chán ca hát. Lúc này, nàng cảm thấy mỗi một ngày rất dài, hận không thể lập tức lớn lên.
Hoàng Tước Nhi là một tỷ tỷ tốt, cách một hồi là chạy như bay đến đung đưa vừa xem nàng, nhìn thấy Đỗ Quyên nhìn nàng cười, nàng mới yên tâm đi làm việc của mình.
Đỗ Quyên đương nhiên sẽ không yên lành.
Trời nóng nực, tất cả muỗi đều đi ra, đều nhìn chằm chằm vào da thịt non mềm của nàng.
Nghĩ nghĩ, hắn cười tán dương nàng một phen, sau đó xoay người rời đi.
Chờ hắn đi xong, quả nhiên Hoàng Tước Nhi giúp Đỗ Quyên thay tã. Bởi vì buộc cong vẹo, Đỗ Quyên liền tưới nước lên đệm giường.
Hoàng Tước Nhi thực buồn nản, không ngừng cố gắng, lại giúp nàng thay một miếng khác.
Đỗ Quyên tỉnh lại thấy tình hình như vậy cảm động đến đòi mạng. Chờ nàng thay xong, tự mình tìm tòi dùng tay kéo tã cho ngay ngắn, đem hạ bộ che kín.
Hai tỷ muội chung sức hợp tác, chất lượng sinh hoạt của Đỗ Quyên tiến một bước lớn. Từ đó Hoàng Tước Nhi sẽ giúp muội muội thay tã, hơn nữa càng ngày càng thuần thục.
Lại nói Nhậm Tam Hòa làm bộ như lơ đãng đi ngang qua ruộng của Hoàng gia, cùng Hoàng Lão Thực nhàn thoại hai câu, thuận tiện giúp hắn làm chút việc tốn sức.
Có hắn hỗ trợ, Hoàng Lão Thực và Phùng Thị kết thúc công việc sớm hơn một chút.
Hoàng Lão Thực liền mời hắn đi Hoàng gia ăn cơm chiều, nói chỉ là không có thức ăn ngon.
Nhậm Tam Hòa cười nói lúc nãy hắn mang đến một con chim trĩ.
Chuyện này càng làm cho Hoàng Lão Thực và Phùng Thị muốn mời hắn tới ăn cơm, bằng không trong lòng băn khoăn.
Nhậm Tam Hòa dĩ nhiên đồng ý.
Ở Hoàng gia, Nhậm Tam Hòa giống như mới phát hiện vết sưng đỏ trên mặt trên người Đỗ Quyên, nên bày cho Hoàng Lão Thực: lấy cành trúc vót cho láng, dùng lửa hơ xong bẻ cong lại, hai đầu bắt cố định hai bên nôi, làm ra một cái khung màn. Lấy thêm một cái màn nhỏ bằng vải, che lên nôi thì muỗi không cắn được.
Vừa nói vừa khoa tay múa chân diễn tả, thúc giục xem xét Hoàng Lão Thực làm.