Điền Duyên
Chương 51 : Âm thầm chiếu cố
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Người ta quan tâm con gái mình, sao Hoàng Lão Thực có thể không tích cực, đi làm ngay.
Nhưng Nhậm Tam Hòa nghĩ đơn giản, thực tế không dễ dàng như vậy. Sau khi cố định mấy cây trúc xong, Hoàng Lão Thực và hắn đều phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: không thể ôm đứa bé ra ngoài được.
Vẫn do Phùng Thị đi tới nói cho bọn hắn biết, khung màn chỉ có thể làm một nửa, chỉ cố định bên trên đầu của Đỗ Quyên, phần chân thì không, như vậy mới ôm em bé ra vào được.
Hai người bừng tỉnh đại ngộ, lập tức ra tay sửa chữa.
Đợi làm xong màn, vấn đề lại tới nữa: không có vải sa.
Nếu dùng vải thô thì không thể thông khí, huống hồ Hoàng gia cũng không có vải dư. Nhà mẹ đẻ mang đến mấy khối vải, Phùng Thị tiếc đem ra làm màn.
Nhậm Tam Hòa sảng khoái cười nói, qua vài ngày hắn sẽ đi ngoài núi bán da lông, thuận tiện giúp bọn họ mang màn sa về.
Mặt Phùng Thị liền đỏ, tiếc nuối cầm ra lộc nhung hắn cho hai ngày trước, kêu hắn bán đi mua màn sa.
Nhậm Tam Hòa vội chối từ. Hắn nói ghét bị muỗi cắn, cho nên muốn làm một cái màn. Dùng vải sa còn thừa lại của hắn cho Đỗ Quyên làm màn cũng đủ rồi. Còn nói nếu Phùng Thị cảm thấy áy náy, chuyện làm màn nhờ nàng hỗ trợ, hắn sẽ không trả tiền công.
Phùng Thị nghe xong cảm thấy chủ ý này tốt, vội vàng đáp ứng.
Đỗ Quyên nhìn người đàn ông tốn công sức chiếu cố mình. Rõ ràng rất ân cần, lại vì không muốn cho người khác chú ý, rất ít tới bên người nàng. Thật không biết khối thân thể này là thần thánh phương nào, đáng được hắn dụng tâm lương khổ như vậy.
Rất nhanh, Đỗ Quyên có màn nhỏ, phía trên vẽ cành trúc, rất thanh nhã trắng trong thuần khiết. Từ đó về sau, nàng ít bị muỗi cắn hẳn đi.
Không chỉ như thế, số lần Nhậm Tam Hòa tìm Phùng Thị và vợ Đại Đầu giúp làm xiêm y cũng nhiều lên. Hắn luôn mang một khúc vải lớn đến, làm một thân xiêm y còn dư không ít. Sau đó hắn rất hào sảng phất tay nói, còn dư lại thì làm xiêm y cho Lâm Xuân và Đỗ Quyên.
Hai người Phùng Thị đương nhiên cao hứng.
Vì thế, Đỗ Quyên và Lâm Xuân ăn mặc rực rỡ hẳn lên, nhìn tựa như bức tranh phúc lộc đồng tử. Ngay cả Hoàng Tước Nhi cũng được thơm lây.
Vốn Phùng Thị không nỡ làm nhưng Nhậm Tam Hòa nõi rõ vải thừa cho mấy đứa nhỏ làm xiêm y, các nàng không tiện tham ô. Vả lại tuy dư nhiều vải nhưng cũng chỉ đủ làm xiêm y cho trẻ con, tranh giành không được, làm giầy lại càng đáng tiếc.
Đi tới sân ngoài, Lâm Đại Đầu đang cùng Nhậm Tam Hòa nói khí thế ngất trời, nghe động tĩnh, vội vàng ngẩng đầu cười nói: "Đỗ Quyên, ăn xong rồi? Lại cùng Xuân Nhi chơi một hồi đi, trời còn sớm mà." Rồi hướng Phùng Thị nói: "Đệ muội, để Đỗ Quyên nơi này chơi một hồi. Lát nữa Thu Sinh sẽ bế về."
Trong nhà bận rộn, Phùng Thị cầu còn không được, liền gật đầu đồng ý.
Vì thế, Vợ Đại Đầu cầm chiếu đến trải bên chân Lâm Đại Đầu, đặt Lâm Xuân và Đỗ Quyên lên, còn thả 2 cái đồ chơi bằng gỗ, hình như là lão hổ và chó, cho bọn họ chơi.
Lâm Xuân đã bảy tám tháng, đều có thể bám vào chân của cha hắn đứng dậy, đứng bên người cha hắn xem tước cây trúc.
Đỗ Quyên lại chỉ có thể nằm.
Nhậm Tam Hòa nhịn một hồi, nhịn không được tiến lên ôm lấy nàng.
Thấy nàng lại cười hì hì đánh giá mình, Nhậm Tam Hòa không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cười cái gì? xiêm y khó coi sao?"
Đỗ Quyên khen: "Đẹp lắm. Soái ngây người!"
Nhậm Tam Hòa thấy bé gái y nha liên thanh, tuy không hiểu nói cái gì, nhưng tình cảnh giống như đang nói chuyện với hắn, khiếp sợ vạn phần.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn chằm chằm Đỗ Quyên lẳng lặng quan sát, giống như qua nàng thấy một người khác.
Vẻ mặt hắn hoảng hốt, ngay cả Lâm Đại Đầu gọi hắn cũng không nghe thấy.
Gần đây Lâm Đại Đầu qua lại thân thiết với Nhậm Tam Hòa, trong nhà gần như không thiếu thịt, tay nghề đi săn cũng tiến bộ nhiều, bởi vậy tâm tình rất tốt.
Thấy hắn nhìn chằm chằm Đỗ Quyên liền cười nói: "Đỗ Quyên, đứa bé này thật làm người thương. Nhậm huynh đệ, ngươi cũng nhanh chóng tìm vợ đi. Thành gia, sinh vài đứa, cuộc sộng sẽ có chỗ trông cậy vào."
Khẩu khí thực chân thành, giọng điệu như đại ca quan tâm tiểu đệ.
Mặt Nhậm Tam Hòa ửng đỏ, chê cười nói: "Tính tình tiểu đệ tản mạn, chịu không nổi câu thúc. Chờ thêm vài năm rồi nói sau."