Điền Duyên
Chương 57 : Ngày lành một đi không trở lại
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Hoàng Lão Thực nghe xong hàm hồ nói: “Nhà bà nội ngươi cơm không đủ.”
Hoàng Tước Nhi nghe xong thất vọng không thôi.
Trong nhà chỉ có cơm, không có đồ ăn. Cha ăn rồi, nàng cũng ăn, muội muội
cũng ăn rồi, chỉ có nương còn chưa ăn. Nương còn đang bệnh. Sinh bệnh
không phải nên ăn mới tốt sao?
Hoàng Lão Thực nhìn bộ dáng lo lắng của con gái, trước nay hắn chưa từng bận tâm vậy mà bây giờ có chút xấu hổ.
Thì ra, hắn tới nhà cha mẹ, quả nhiên Hoàng đại nương cho rằng Phùng Thị
giả bệnh, mục đích là muốn trị chồng, còn vì cho cha mẹ chồng biết mặt:
kêu con trai ngươi đến làm việc, vậy ngươi nuôi hắn đi.
Nàng tức
giận đến hai mắt phát đen, mắng: “Ăn cái đầu mẹ ngươi! Đồ vô dụng! Nàng
bệnh cái rắm! Nàng không muốn ngươi ở đây giúp đỡ, muốn dằn mặt ta, bỏ
gánh* mà.”
Hoàng Lão Thực vội nói: “Nương, nương Tước Nhi thật bị bệnh, nằm ở trên giường.”
Hoàng đại nương càng tức giận, hô: “Nàng thoải mái quá! Lúc này là lúc nào mà ngủ. Ngủ, cho nàng ngủ! Ngủ chết luôn đi mới tốt!”
Đúng lúc này, Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị gánh bắp trở về.
Sau khi hỏi rõ tình huống, Hoàng lão cha nhìn con trai lớn quát: “Cút cho lão tử!”
Hắn và bà già cùng một dạng, cho rằng Phùng Thị muốn thị uy với cha mẹ
chồng nên giả bệnh làm bộ làm tịch, theo ngôn ngữ nông thôn là bỏ gánh
không làm.
Hắn thấy con trai lớn uất ức, thật hận không thể bỏ Phùng Thị người phụ nữ kia ngay.
Nhưng con trai lớn thành thật như thế, còn kéo theo 2 tiểu nha đầu phiến tử, bỏ phụ nữ kia sợ sẽ không tìm được vợ, nên cố nhịn.
Hoàng Lão Thực không nghĩ tới sẽ như vậy, lặp lại lời giải thích nhưng không ai tin, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.
Phượng Cô nhìn ánh mắt của hắn, giật mình, vội vàng khuyên nhủ: “Cha, nương,
bớt giận. Mặc kệ đại tẩu có bị bệnh hay không, trong nhà khẳng định
không nấu cơm. Đại ca tới sao có thể không cho cơm ăn chứ. Đây không
phải là con trai ruột của ngươi sao.”
Nói xong kêu Hoàng Lão Thực ngồi xuống, lập tức bưng cơm, đồ ăn lên bàn.
Vợ chồng Hoàng lão cha nghĩ cũng phải, nên không đuổi người nữa.
ngùng không ăn.
Ngày một dồn ép, Hoàng Lão Thực không chịu nổi.
Đơn giản không có thịt, hắn cũng không trông cậy vào. Nhưng mỗi ngày lúc ăn cơm, trong bát con gái đều có thịt, sao hắn có thể thấy mà không thèm
nha!
Kỳ thật bắt đầu từ lần đầu tiên, Hoàng Tước Nhi đã chia thịt cho cha mẹ, bị Phùng Thị quát lớn “ Ở đâu ra mà nhiều lời như vậy, ăn phần của ngươi đi!”, nàng mới không dám chia nữa.
Từ đó mỗi ngày nàng ăn mảnh, ăn đến lòng tràn đầy kinh hãi, cũng không thấy hạnh phúc.
Ngày hôm đó, nàng thấy Hoàng Lão Thực thèm thuồng nhìn chằm chằm chén của
nàng, vừa vặn Phùng Thị đứng dậy bới cơm đi, vội nhỏ giọng nói với hắn:“Ta ăn no. Còn có một miếng thịt, cha ăn đi.”
Hoàng Lão Thực đích thực không chịu đựng được, nghĩ dù sao Lâm gia cũng đưa qua mỗi
ngày. Hắn ăn một miếng, ngày mai Tước Nhi vẫn có thịt ăn. Vì thế vừa
khen khuê nữ hiểu chuyện hiếu thuận, vừa cười thò đũa gắp.
Phùng Thị đi vào, thấy vậy một đũa đánh qua làm miếng thịt rớt xuống, trầm
mặt mắng: “Ngươi chết thèm sao? Tổng cộng có 2 miếng thịt, ngươi còn
đoạt của Tước Nhi. Người ta đưa cho Tước Nhi ăn, không phải nuôi một nhà của ngươi. Ngươi không biết xấu hổ như vậy, sau này ngay cả Tước Nhi
cũng không được ăn, cho ngươi vui sướng.”
Đỗ Quyên nghe được thập phần ngoài ý muốn, xem ra là nương hiểu.
Phùng Thị đương nhiên hiểu. Nàng không như Hoàng Lão Thực, hồ đồ.
Tuy không biết tại sao nhưng nàng biết Nhậm Tam Hòa sinh khí, hơn nữa còn
là từ lần trước Hoàng Lão Thực giúp cha mẹ chồng làm việc.
Nay người ta đã không muốn giúp Hoàng gia, ưu việt đều rơi xuống Lâm gia.
Mỗi ngày Lâm gia đưa thịt đến cũng không quên nói một câu “Đây là cho Tước
Nhi ăn”, rõ ràng là không muốn cho bọn họ ăn. Nếu không thì đã dùng cái
bát lớn một chút đựng thịt. Nếu bọn họ không mặt không mũi ăn theo, chỉ
sợ sau này ngay cả phần của Hoàng Tước Nhi cũng không có.
Cho nên nàng kiên quyết không ăn, cũng không cho Hoàng Lão Thực ăn.
”Hừ hừ!” Nàng cười lạnh thầm nghĩ, “Thế này mới tốt đây! Chỉ cần 2 đứa bé
có ăn là được. Lão nương không ăn, cũng không cho các ngươi dính tiện
nghi. Mọi người đều không trông cậy vào, rất khỏe mạnh!”