Điền Duyên

Chương 58 : Bò đến cửa đưa Quả Quả

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng Lão Thực vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời của Phùng Thị nhưng ngượng ngùng ăn, lại không cam lòng lầu bầu nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với Nhậm huynh đệ?"



Phùng Thị cười lạnh nói: "Chuyện gì xảy ra? Người ta xứng đáng thiếu ngươi sao?"



Hoàng Lão Thực chê cười nói: "Cũng không phải là ý đó. Chỉ là đang tốt lành tự nhiên bỏ mặc mà không biết tại sao, trong lòng không dễ chịu."



Phùng Thị châm chọc nói: "Là không có thịt ăn nên trong lòng không dễ chịu đi? Không giúp ngươi làm việc trong lòng không dễ chịu đi? Ngươi còn trông cậy vào người ta!"



Hoàng Lão Thực không lên tiếng.



Quả thật người ta không nợ hắn, hắn không nên trông cậy vào, đành nhận mệnh thôi.



Mấy ngày này, tuy Hoàng đại nương không ghé qua bên đại nhi tử nhưng thường nghe người trong thôn bàn tán, nói Nhậm Tam Hòa lại săn được con gì, ngay cả hươu cũng săn được vài lần.



Tay nghề săn thú của người này qua mặt hết thảy thợ săn của thôn Thanh Tuyền.



Căn cứ tình hình dĩ vãng mà phỏng đoán, Hoàng đại nương cảm thấy khẳng định đại nhi tử được không ít.



Bởi vậy nàng nộ khí không thôi, ra ruộng chất vấn đại nhi tử.



Nhìn thấy Hoàng Lão Thực một mình trồng lúa mạch, liền hỏi: "Vợ ngươi đâu?"



Hoàng Lão Thực nói vợ lên núi nhặt nấm, đánh hạt dẻ.



Vừa lúc không ở nhà!



Hoàng đại nương sầm mặt chất vấn: "Trong mắt ngươi còn có ta cùng cha ngươi sao?"



Hoàng Lão Thực mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì hết).



Ánh mắt Hoàng đại nương bén nhọn theo dõi hắn nói: "Mỗi ngày ăn thịt, ngươi có thể nuốt xuống sao? Ngươi không sợ thiên lôi đánh cho ngươi nghẹn chết?"



Hoàng Lão Thực cau mày nói: "Nương còn nói sao! Ta mỗi ngày ăn thịt chỗ nào? Sau ngày đó giúp nương làm việc, Nhậm huynh đệ đã không giúp ta làm việc, cũng không cho ta con mồi săn được, cũng không cho nương Tước Nhi làm xiêm y, đều cho tên Lâm Đại Đầu kia."



Trước giờ đều là "Do kiệm nhập xa dễ, do xa nhập kiệm khó" (từ cần kiệm đến xa hoa dễ, từ xa hoa mà phải tiết kiệm khó), hưởng qua một đoạn ngày lành, hắn khó có thể quên, bởi vậy trong khẩu khí không tránh khỏi thầm oán.
Đề nghị này đánh trúng vào lòng Nhậm Tam Hòa, vì thế biết thời biết thế bế Đỗ Quyên dậy, nhẹ nhàng ước lượng, vui sướng cười nói: "Lớn lên rất nhiều. So Lâm Xuân đều không nhẹ."



Nói đến Lâm Xuân, mọi người bỗng nhiên nghe tiếng tiểu oa nhi ngoài cửa viện "A a" kêu to, quay đầu nhìn lại.



Tứ chi Lâm Xuân chạm đất, đang vịn cửa bò vào viện.



Hắn bò từ nhà qua. Nhìn thấy Đỗ Quyên, cảm thấy đang tới gần mục tiêu, nhất thời hưng phấn la to, hướng Đỗ Quyên phất tay.



Đỗ Quyên cả kinh há to miệng nhỏ, lộ ra hai cái răng sữa vừa mọc.



Đứa nhỏ này, thật đúng là có nghị lực!



Bò qua cửa, Lâm Xuân đang muốn tiếp tục bò vào trong, Hạ Sinh từ phía sau đuổi tới, kéo hai cánh tay hắn trở về: "Ngươi lại đến đây bò loạn. Theo ta trở về."



Lâm Xuân không thuận theo, kêu to lên, nắm chặt cửa không buông tay.



Phùng Thị vội nói: "Hạ Sinh, cho hắn đi vào chơi. Chúng ta đều ở đây coi hắn, không cần gấp gáp."



Lâm gia chiếu cố nàng không ít, thường giúp trông coi Đỗ Quyên.



Vốn Hạ Sinh sợ Hoàng gia không có ai chiếu cố đứa bé nên mới lôi đệ đệ về. Lúc này nhìn tình hình trong viện, rất yên lòng, hơn nữa cầu còn không được —— mừng rỡ quăng hắn như quăng con ghẻ, mặc kệ hắn đi.



Trước khi đi, hắn còn cao giọng nhờ Hoàng Tước Nhi giúp hắn chiếu khán đệ đệ. Tước Nhi đáp ứng.



Lâm Xuân được thoát, tứ chi liền chạm đất, nhanh nhẹn leo vào.



Tốc độ bò của hắn, tuyệt đối không chậm hơn người đi từ từ.



Mọi người thấy cười ha ha.



Tuy Đỗ Quyên cũng cười nhưng không lấy làm kì, bởi vì nàng thường thấy Lâm Xuân bò.



Lâm Xuân bò đến trước mặt Nhậm Tam Hòa, cái mông nhỏ quyệt một cái, một tay chống đỡ, vững vàng đứng lên, từ trong túi trước ngực lấy ra hai viên sơn tra hồng lớn, nhếch miệng cười đưa cho Đỗ Quyên.