Điền Duyên
Chương 66 : Âm trái dương sai hiểu lầm
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Hoàng Tước Nhi đưa tay vào đống trong xiêm y trên tấm phản bên cạnh nàng kéo ra hai cái tã, nhỏ giọng nói: "Tại đây."
Hoàng đại nương nhìn đống đồ gần trong gang tấc, muốn nói lại không biết nói cái gì, liền đi ra ngoài.
Hoàng Tước Nhi vội đi theo.
Đi tới bên người Đỗ Quyên, nàng cũng không có đưa tã cho cữu nãi nãi, mà ôm Đỗ Quyên bỏ vào trong nôi, cho nàng nằm sấp giúp nàng thay tã.
Tẩu tử Hoàng đại nương không phòng bị, bị nàng ôm Đỗ Quyên đi, vội vàng kêu lên: "Ái dà, cẩn thận rớt! Để cho ta làm. Sao ngươi thay được!"
Tước Nhi cũng không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Ta biết làm."
Nói xong, tách cái mông nhỏ của Đỗ Quyên ra, dùng một khối tã sạch sẽ cẩn thận lau một lần trước, sau đó thay một cái tã sạch sẽ khác, động tác hết sức quen thuộc.
Mọi người ngây người nhìn.
Hoàng đại nương nhếch miệng cười, cau mày nói: "Ta đã lau mông nàng một lần, ngươi lại lau thêm một lần. Uổng phí một cái tã sạch. Đâu có chiều chuộng như vậy?"
Hoàng Tước Nhi ngẩng đầu, sợ hãi nói: "Ta lập tức giặt."
Vinh Tử và Ngọc Trân đi tới, ngạc nhiên nhìn Hoàng Tước Nhi, khen: "Tước Nhi thật có khả năng. Nhỏ như vậy đã biết chiếu ứng muội muội."
Đỗ Quyên mặc tã xong, xoay người một cái liền ngồi dậy.
Tinh thần chấn hưng!
Thấy nàng đã sạch sẽ, Vinh Tử vỗ tay muốn ôm nàng.
Ngọc Trân cười vội vàng chen vào phía trước nàng, nói: "Để cho ta ôm một lúc."
Đỗ Quyên níu lấy Hoàng Tước Nhi, vịn cổ nàng không buông tay.
Thân mình tiểu thư tỷ thấp, đứng bên cạnh nôi thực dễ dàng với tới.
Đợi Hoàng Tước Nhi ôm chặt nàng, nàng liền chỉ ra bên ngoài "ách a" kêu lên.
Lâm Xuân lập tức nói: "Muội muội muốn đi ra ngoài chơi."
Hoàng Tước Nhi cẩn thận liếc nhìn nãi nãi, đưa tã trên tay cho Lâm Xuân, ôm lấy Đỗ Quyên đi ra ngoài. Nhìn từ phía sau, thân thể nho nhỏ kia lắc lắc run run, làm cho người lo lắng không thôi.
Đỗ Quyên lại cười lớn.
Lâm Xuân vội chạy tới nhặt lên một khối tã bẩn của Đỗ Quyên, đối với Cửu Nhi nói: "Đi, giặt tã đi." Nói xong chạy như bay đuổi theo.
Hoàng đại nương tìm không ra cớ để bắt đầu, nghe vậy vội gật đầu nói: "Ai! Cháu gái của ta rất thích đứa bé này. Hỏi nàng ăn sữa xong chưa, muốn ôm về chơi."
Vợ Đại Mãnh vội nói: "Đỗ Quyên, Cửu Nhi và Lâm Xuân đang ở trong phòng chơi."
Hoàng đại nương nói: "Vậy ta đi ôm. Còn có một việc muốn làm phiền mẹ nuôi nàng giúp hỏi một chút." Nói xong, nhân tiện nói ra ý định, thỉnh nàng đi hỏi ý Nhậm Tam Hòa.
Nàng cho rằng vợ Đại Mãnh không biết việc này, ai ngờ nàng trả lời: "Vừa rồi đệ muội đến cũng nói việc này. Ta đã đi hỏi qua Nhậm huynh đệ. Hắn nói trước mắt không muốn thành thân."
Hoàng đại nương ngây ngẩn cả người.
Thì ra Phùng Thị với Nhậm Tam Hòa có chút nhút nhát, một mình không dám đi hỏi, mới kéo theo Đại Mãnh.
Hoàng đại nương sửng sốt nhưng không chết tâm, hỏi tới: "Mẹ nuôi nàng, ngươi có thể nói rõ không? Là người mặc xiêm y hồng, lúc nãy ôm Đỗ Quyên. Ngươi cũng đừng chỉ sai người. Ta thấy Nhậm tiểu ca luôn nhìn chằm chằm nàng mà. Nếu không có ý tứ thì nhìn chằm chằm người ta làm cái gì?"
Vợ Đại Mãnh ngạc nhiên nói: "Có chuyện này sao?"
Hoàng đại nương mạnh mẽ gật đầu, nói Nhậm Tam Hòa nhìn Vinh Tử không chớp mắt, tình cảnh đó khẳng định có ý tứ, "Hắn có ý kiến gì, nói ra mọi người thương lượng. Ca tẩu ta và cháu đều là người rất dễ nói chuyện."
Vợ Đại Mãnh lắc rũ bớt nước trên tay rồi lau vào tạp dề, ha hả cười nói: "Vậy ta lại giúp đại nương đến hỏi một chút. Yên tâm, ta sẽ hỏi hắn: có phải nhìn cô gái ôm Đỗ Quyên không. Nếu không, nhìn chằm chằm người ta như vậy làm chi? Nếu là muốn đợi thêm hai năm thì nói ra, người ta cũng có thể chờ. Có đúng như vậy không, đại nương?"
Hoàng đại nương nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng gật đầu nói: "Chờ nổi, chờ nổi! Cháu gái ta năm nay mới mười lăm. Còn nhỏ đâu!"
Vì thế, vợ Đại Mãnh lien đi vào phòng chính hỏi Nhậm Tam Hòa.
Nhậm Tam Hòa nghe xong vẻ mặt rất đặc sắc: kinh ngạc, nổi giận, xanh hồng luân phiên.
Yên lặng nửa ngày không nói, Lâm Đại Mãnh và Lâm Đại Đầu đều theo dõi hắn.
Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Ta vừa vào cửa đã nhìn thấy nàng suýt làm té Đỗ Quyên, ta liền nhìn chằm chằm nàng. Sau đó Đỗ Quyên muốn... muốn đi tiểu, nàng cũng không đưa đi, ta lại nhìn chằm chằm nàng. Đỗ Quyên đi cầu trên tã, nàng lại ghét bỏ, nói thối, ta lại nhìn chằm chằm nàng..."
Nói đến đây thì ngưng lại nhưng mọi người đều hiểu. Sở dĩ hắn nhìn chằm chằm Vinh Tử, tuyệt không phải vì tiểu cô nương xinh xắn, mà là trách nàng không chăm sóc tốt cho Đỗ Quyên.
Lâm Đại Mãnh một ngụm trà phun đầy bàn.
Lâm Đại Đầu cũng ha ha cười rộ lên.
Vợ Đại Mãnh dùng sức nén cười, hai má nghẹn đến đỏ bừng.
Nàng không nói câu nào, xoay người rời đi.
Đi đến ngoài cửa, đứng lại, hai mắt nhìn trời, suy nghĩ phải nói chuyện này với Hoàng đại nương như thế nào.