Điền Duyên

Chương 67 : Không thể thừa nhận sự thật

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Suy nghĩ một lát, nàng đã nghĩ xong.



Việc này cứ tình hình thực tế nói, chỉ là nói mềm mại chút.



Không nói rõ ràng, bên Hoàng đại nương không từ bỏ ý định thì việc này chưa xong. Nếu nói quá trực tiếp lại sợ tổn thương mặt mũi ca tẩu nhà mẹ đẻ Hoàng đại nương. Khi không đắc tội với người nàng cũng không làm.



Vì thế, nàng hớn hở trở lại phòng bếp, vỗ tay cười đối với Hoàng đại nương nói: "Ta đã nói lão nhân gia ngươi có phúc mà! Ta cũng không biết nói như thế nào cho tốt!"



Hoàng đại nương thấy nàng như vậy, mừng đến tâm ngứa, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cười không khép được miệng, hỏi thẳng: "Là thành sao? Ta đã nói mà, Nhậm tiểu ca đối với Vinh Tử như vậy nhưng là... Hi! Chúng ta lớn tuổi như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua, còn có thể nhìn lầm sao?"



Trong lòng vợ Đại Mãnh "lộp bộp" một chút, thầm nghĩ hỏng rồi, diễn hơi quá.



Nàng vội cười hì hì khoát tay nói: "Không phải! Không phải nói cái kia —— chuyện đó vẫn không thành. Nhậm huynh đệ nói trước mắt không muốn thành thân. Ta đang nói Đỗ Quyên! Đại nương, lão nhân gia, ngươi thật có một cháu gái tốt. Người trong thôn ai thấy mà không khen! Đó là người gặp người thích nha!"



Nụ cười trên mặt Hoàng đại nương không kịp rút đi đã bị lời của nàng làm tỉnh mộng.



Nàng định hỏi cho rõ, lại nói Nhậm tiểu ca muốn chờ thêm hai năm mới thành thân cũng không sao, bọn họ chờ nổi, ai ngờ vợ Đại Mãnh lại khen Đỗ Quyên. Nói vừa nhanh lại vang dội, còn mang theo một trận cười giòn tan, nàng chen miệng không lọt.



Người ta khen cháu gái nàng, đương nhiên nàng cảm thấy có mặt mũi.



Nhưng khen vào lúc này có chút không đúng lúc.



Nếu Đỗ Quyên lớn tuổi chút, dù chỉ 10 tuổi thì còn có thể thuyết minh Nhậm Tam Hòa coi trọng Đỗ Quyên, nhưng trước mắt nàng còn đang bú sữa mà.



Nàng trương mặt không biết làm sao. Đợi vợ Đại Mãnh bớt cười lại, mới lắp bắp hỏi: "Mẹ nuôi nàng, rốt cuộc Nhậm tiểu ca có ý gì?"



Vợ Đại Mãnh thấy nói nhiều như vậy nàng còn chưa hết hy vọng, biết lừa gạt không xong, nên giải thích: "Nhậm huynh đệ nha, hắn cũng thích Đỗ Quyên đứa bé này này..."



Hoàng đại nương hoảng sợ, cả kinh kêu lên: "Hắn thích Đỗ Quyên?"



Vợ Đại Mãnh gật đầu nói: "Đúng rồi!"



Chợt thấy sắc mặt nàng cổ quái, ý niệm thoáng qua liền biết nàng hiểu sai, vội vỗ tay nói: "Coi miệng của ta kìa, lời nói không rõ ràng. Đại nương! Lão nhân gia ngươi cũng đừng có hiểu sai. Nhậm huynh đệ cảm thấy Đỗ Quyên làm người vui. Gia gia, nãi nãi ta cũng nói như vậy. Nói tương lai Đỗ Quyên có đại phúc khí. Hai người cứ chờ hưởng phúc đi!"



Vợ Đại Đầu sẳng giọng: "Tẩu tử, ngươi không nói rõ ràng làm ta cũng giật mình."



Hoàng đại nương vội sắp điên, nghĩ "đại phúc khí" cũng để nói sau.
Mặt của muội muội bóng loáng như vải lụa, cọ thực thoải mái.



Hai người chơi một hồi, Đỗ Quyên muốn tiểu, liền kêu "vụt vụt".



Không có biện pháp, con nít thay đổi bất thường, tiểu tiện nói đến thì đến.



Hoàng Tước Nhi vội vàng xuống giường đi ra ngoài.



Mặc dù bên ngoài có rất nhiều người, nàng cũng không dám gọi. Chuyện vừa rồi nàng cũng mơ mơ hồ hồ nghe được, trực giác nãi nãi và đại cữu nãi nãi đều mất hứng, nên nàng chạy vào phòng bếp gọi Phùng thị.



Phùng Thị không trách Tước Nhi nhiều chuyện, nàng cũng không trông cậy vào bà bà giúp đưa Đỗ Quyên đi tiểu.



Vì thế, nàng bỏ dở chuyện trong bếp, đi vào phòng mang Đỗ Quyên đi tiểu.



Thấy nàng vào phòng, Hoàng đại nương tức giận hỏi: "Cơm chín chưa?"



Phùng Thị quay đầu lại nói: "Chưa chín đâu."



Hoàng đại nương thấy nàng nửa ngày không ra, cho rằng nàng giở tính tình, cao giọng nói: "Cơm chưa xong ngươi còn ở trong phòng cằn nhằn. Phượng Cô một người làm hết sao? Nàng đang giúp ngươi đó, ngươi đừng có lười nhác."



Phùng Thị tràn ngập lửa giận, lớn tiếng nói: "Ta cho Đỗ Quyên đi tiểu!"



Hoàng đại nương nghe xong,  lửa giận đang bị kiềm hãm liền bốc cao tám trượng, cả giận nói: "Chúng ta nhiều người ngồi ở đây, vẫn không thể cho nàng đi tiểu sao? Chê chúng ta tay thô sợ làm rớt khuê nữ ngươi?"



Lời này thật ứng với chuyện lúc nãy, chị dâu nàng định khuyên cũng không muốn lên tiếng.



Hoàng đại nương càng nói càng tức, vứt một nắm hạt dưa trên tay vào chậu than, cao giọng nói: "Một nha đầu thôi mà ngươi nuông chiều thành như vậy! Túi tã ở trên người có gì mà lo lắng? Trẻ con nhà ai không phải nửa ngày một ngày mới đổi tã một lần.  Ai giống nha đầu kia kỹ như vậy, muốn cũng phải có mệnh đó; không có mệnh đó, sống trong nhà nghèo phải có dáng vẻ của người nghèo.  Ăn mặc cũng phải nói, ngươi có bản lĩnh mua mấy nha đầu đến hầu hạ nàng, ta liền phục ngươi. Đẹp mặt, có phúc ở trong núi này, trưởng thành cũng gả cho hán tử trong núi, tưởng còn có thể làm nương nương..."



Đỗ Quyên nghe được trợn mắt há hốc mồm ——



Nàng chỉ muốn đi tiểu thôi, sao lại mượn đề tài phát huy như vậy?



Nãi nãi phát lửa lớn như vậy, ở giữa có chuyện gì mà nàng không biết?



Phùng Thị rốt cuộc không thể nhịn được nữa.