Điền Duyên

Chương 69 : Thi triển uy phong

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng gia loạn thành một đoàn.



Đỗ Quyên khàn cả giọng gào khan.



Phải nói từ lúc vợ Đại Mãnh rời đi.



Sau khi vợ Đại Mãnh đi, Hoàng lão cha liền phân phó mọi người về nhà.



Cơm không còn cách nào ăn. Con dâu cả nằm trên giường, chẳng lẽ bọn họ mặt dày tự mình nấu tự mình ăn?



Tuy hận trong lòng nhưng không dám mắng nữa.



Nếu như mắng, Phùng Thị lại tìm chết, nháo xảy ra chuyện thì ai cũng không dễ chịu, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống khẩu khí này.



Vinh Tử và Ngọc Trân thích Đỗ Quyên, muốn ôm nàng về chơi.



Đỗ Quyên đương nhiên không chịu. Nhưng Vinh Tử ôm lấy nàng, nàng không có năng lực phản kháng. Hoàng Tước Nhi cũng không dám ngăn cản, nãi nãi lại không kêu nàng đi chung, đành phải đi theo sau Vinh Tử, trong lòng rất gấp.



Đi tới nhà chính, Đỗ Quyên nhìn thấy cái nôi, vội đưa tay "A a" gọi.



Vinh Tử kỳ quái, cho rằng nàng muốn cái gì, liền ôm nàng đến trước cái nôi.



Chờ nàng cúi lưng, Đỗ Quyên như khỉ trườn người xuống nôi.



Vinh Tử lại muốn ôm nàng dậy nhưng không được. Hai tay nàng gắt gao níu chặt thành nôi không buông. Nếu cố kéo tay ra, nàng sẽ khóc gọi.



Vinh Tử và Ngọc Trân không thể tưởng tượng nổi.



Hoàng đại nương thấy liền nổi giận, không nhịn được nói: "Không đi thì thôi. Không biết điều! Làm như ai cũng hiếm lạ nàng."



Đỗ Quyên không để tâm, coi nàng như không khí.



Thiết! Lại không phải là nãi nãi ruột của nàng.



Cho dù là nãi nãi ruột, thích thì nàng thân cận chút, không thích thì nàng cách xa chút, có gì lớn lao đâu! Cũng không biết tại sao nương biến quan hệ thành khẩn trương như vậy, còn tìm chết nằm trên giường nữa.



Lúc mọi người đang muốn đi, Tiểu Bảo bỗng vọt vào trong phòng Phùng Thị.



Hắn vào lấy đồ chơi của Đỗ Quyên.



Tuy Hoàng lão Nhị là thợ mộc, nhưng thợ mộc và thợ mộc có thể giống nhau sao?



Đừng nhìn những thứ kia là lặt vặt, đều là nghệ thuật điêu khắc. Với tay nghề của Hoàng lão Nhị, sợ là cả đời cũng làm không được.



Cho nên Tiểu Bảo rất thích những món đồ chơi kia.



Nhưng vợ Đại Mãnh chạy tới nói một phen, ngay cả nãi nãi bình thường rất cưng chiều hắn, cũng không để cho hắn cầm mấy thứ này về nhà.



Hắn quá giận, cầm cái rổ nhỏ đựng dồ chơi chạy ra.



Phượng Cô nhìn thấy, vội vã ngăn cản nói: "Đây là của muội muội, không thể lấy."




Mặc dù là con nít tranh cãi ầm ĩ, nhưng nếu không nghe người lớn nói qua những lời này, sao có thể nói rõ ràng bài bản như vậy?



Hoàng lão cha nhìn thấy mấy tiểu tử Lâm gia như những con báo nhỏ, sắc mặt tái xanh.



Bởi vậy có thể thấy được, con trai thật sự rất quan trọng!



Huynh đệ nhiều, đại biểu lực lượng gia tộc lớn, không dễ dàng bị người khi dễ.



Lâm Đại Mãnh thấy tình hình có chút thất khống, đối với Lâm Đại Đầu quát: "Đánh tên tiểu tử này!"



Ánh mắt nghiêm nghị nhìn phía Thu Sinh.



Bàn tay Lâm Đại Đầu lập tức đánh qua.



Thu Sinh "ngao" một tiếng, vội vàng lao ra cửa.



Chạy đến cửa viện đứng lại, một chân trong một chân ngoài, dáng vẻ sẵn sàng bôn đào, sau đó quay đầu cao giọng mắng: "Vốn là không biết xấu hổ..."



Lâm Đại Đầu bị chọc tức, xắn tay áo lao tới: "Tiểu tử đáng chết, lão tử đánh gãy chân của ngươi."



Thu Sinh liền chạy xa.



Lâm Đại Mãnh lại cúi đầu vỗ mấy bàn tay vào mông Cửu Nhi, mắng: "Dám đánh người, lão tử liền đánh ngươi."



Cửu Nhi thế nhưng không khóc.



Lâm Xuân cũng không tránh khỏi, cũng bị vài bàn tay của đại bá.



Đỗ Quyên áy náy không thôi, đột nhiên nhớ tới một bài ca: "Ngày hôm qua ngươi vì ai bị một trận đòn, hôm nay ngươi lại vì ai bị mắng một trận. Bị đánh bị mắng, cũng là vì ngươi tiểu oan gia này."



Xin lỗi, tiểu huynh đệ!



Sau này tỷ tỷ nhất định dụng tâm dạy dỗ các ngươi, tranh thủ làm cho các ngươi đi ra khỏi thôn Thanh Tuyền.



Nhưng hôm nay việc này còn chưa xong, nàng còn muốn tiếp tục biểu diễn.



Vì thế, hai tay nàng vung loạn, quét tay vợ Đại Mãnh ra, khóc đưa bàn tay về phía Hoàng Tước Nhi.



Hoàng Tước Nhi khóc tiến lên ôm lấy nàng.



Hai tay Đỗ Quyên ôm chặt cổ nàng, ôm đến gắt gao.



Trước mặt mọi người trong phòng, hai tỷ muội ôm đầu khóc rống.



Quang cảnh đó thật thê thảm, như những đứa trẻ không cha không mẹ vậy.



Đỗ Quyên không cần cha, không cần nương, chỉ cần tỷ tỷ, có thể thấy được bình thường đều do Hoàng Tước Nhi chăm sóc nàng, thật làm cho người ta thương tâm.



Mọi người thấy không ai là không rơi lệ, ngay cả Hoàng đại nương cũng hối hận không nên đánh Hoàng Tước Nhi trong cơn giận dữ. Nói đến cùng, đó là cháu gái của nàng.