Điền Duyên

Chương 70 : Kết quả đấu tranh

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên khóc thương tâm như vậy, đối với Tiểu Bảo mắng "Bại hoại. Không biết xấu hổ. Mí mắt thiển. Trộm đồ." Đem hết những câu mắng người hắn từng nghe qua và có thể nhớ được đều xả trên người Tiểu Bảo.



Cửu Nhi sinh trưởng tại đại gia đình, so với hắn rõ ràng "lịch duyệt" phong phú hơn, lại nói hắn lớn tháng hơn, bởi vậy mắng càng có "tiêu chuẩn": "Lấy đồ nhà người ta, đem móng vuốt ngươi chặt xuống cho nhớ lâu."



Phượng Cô nghe trợn mắt há hốc mồm.



Hoàng đại nương tức giận đến phát ngất.



Đang định phát tác đã thấy Lâm Đại Mãnh khom lưng, bàn tay lớn như cây quạt hương bồ thay phiên nhau vỗ xuống mông hai đứa nhỏ, "ba ba" vài tiếng, mỗi tiếng kêu vang giòn giã so với Phượng Cô đánh Tiểu Bảo còn ác hơn nhiều. Lời của nàng liền bị nghẹn trong yết hầu không ra được.



Nhưng Cửu Nhi và Lâm Xuân thật là cực phẩm. Mông bị ăn bàn tay, miệng vẫn như cũ mắng không ngừng, rất có "gan hùm mật gấu", đối mặt với địch nhân, với "khổ hình" vẫn cười nói tự nhiên.



Đỗ Quyên đã dừng khóc, há to miệng nhìn một màn này.



Lâm Đại Mãnh đang làm gì đây?



Có người nào đánh con và cháu như ngươi sao?



Đỗ Quyên "a a" kêu to, lúc này kêu từng câu ngắn, dồn dập mà bén nhọn.



Lâm Đại Mãnh ngẩng đầu nhìn lên, tiểu nữ oa đang căm tức nhìn hắn.



Hắn sửng sốt, nhịn cười không được, nói: "Được rồi, ngươi đừng khóc, ta sẽ không đánh nữa. Cửu Nhi, còn không câm miệng cho ta, bằng không tối nay không cho ăn cơm, quỳ một đêm cho ta."



Cửu Nhi nghe sự trừng phạt này có chút nặng, lại thấy Đỗ Quyên không khóc, vội ngoan ngoãn câm miệng.



Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên dừng khóc, cũng ngừng mắng.



Lâm Đại Mãnh liền thả bọn họ.



Hai đứa nhỏ được thả ra vội chạy về phía Đỗ Quyên, mỗi người kéo một tay nhỏ của nàng.



Lâm Đại Mãnh thấy sắc mặt Hoàng lão cha rất tồi tệ, ha hả cười lớn đối với Lâm Đại Đầu phất tay nói: "Đều đi về đi. Không sao."



Lại hướng về phía Hoàng lão cha cười nói: "Ta tưởng là chuyện gì, thì ra là đám nhỏ nháo. Ai, chuyện này thì có là gì! Lão cha không thấy nhà ta đông con nít, mỗi ngày đều ầm ĩ ba bốn lần. Nhà ai cũng là như vậy, trẻ con nháo gà bay chó sủa suốt ngày. Nhà các ngươi coi như là tốt, hai huynh đệ ở xa, đám trẻ ít gặp nhau cũng ít rùm beng hơn."



Rồi hướng Phùng Thị hô: "Đệ muội! Ngươi cũng đừng khóc. Đám nhỏ cãi nhau, đừng để trong lòng. Đều là cháu trai, lão cha và đại nương đều đau lòng, nghe bọn hắn nói là được." Vừa nháy mắt kêu vợ kéo Phùng Thị vào phòng.



Hoàng lão cha vội vàng cười nói: "Đúng, đúng. Mỗi nhà đều có một bản kinh khó đọc."




Nói xong nhìn về phía Phùng thị, lại gọi một tiếng "Đỗ Quyên".



Phùng Thị cũng không lên tiếng, cúi đầu.



Đỗ Quyên hì hì cười, đối với hắn phất phất tay.



Hoàng lão Nhị thấy Phùng Thị không để ý tới hắn, vội tự quyết định nói: "Chất nữ thông minh, nhận được ta kìa." Lại hỏi Hoàng Tước Nhi vài câu, mới cầm không rổ đi về.



Hoàng Lão Thực nhìn ba bốn bát thịt trên bàn, hết sức cao hứng, vội thò đũa gắp gà, lại bị Phùng Thị đánh rớt.



Phùng Thị sầm mặt nói: "Ngươi cả ngày đi ra ngoài ăn, còn ăn không đủ sao? Cái này để dành cho Tước Nhi ngày mai ăn."



Hoàng Lão Thực ngượng ngùng cười nói: "Ta không ăn. Ta ăn đậu tương."



Phùng Thị không nói gì thêm, bới trong bát gà tìm một miếng lườn gà gắp cho Hoàng Tước Nhi. Đùi gà không có khả năng có, khẳng định dành cho Tiểu Bảo.



Hoàng Tước Nhi thụ sủng nhược kinh, nhỏ giọng nói: "Nương cũng ăn đi."



Lúc này, Phùng Thị không hung dữ với nàng, ngừng một lát mới nói: "Nương ăn móng heo."



Hoàng Tước Nhi cười hạnh phúc.



Ý nương là, thịt gà đều để dành cho nàng ăn.



Đỗ Quyên cao hứng ha hả cười, đem ngón tay chỉ về phía móng heo.



Phùng Thị buồn cười, thấp giọng nói: "Ngươi mắt thèm! Cái kia không thể ăn."



Hoàng Lão Thực thấy đại náo qua đi còn có cảnh tượng ấm áp này, thập phần hưng trí ngẩng cao đầu, vội nói: "Lấy một chút da cho nàng nếm thử. Da trơn, không có việc gì."



Phùng Thị do dự một chút, thấy Đỗ Quyên nhìn giò heo nuốt nước miếng, đành phải dùng chiếc đũa gắp một chút da đút cho nàng.



Đỗ Quyên bẹp miệng hai lần, cảm thấy hương vị rất thơm.



Nhưng nàng nhấp vài cái, da thịt lăn lộn trong miệng mấy lần, nhai không nát, đành nuốt chửng.



Hoàng Lão Thực và Hoàng Tước Nhi nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng ăn hữu tư hữu vị đều bật cười. Phùng Thị cũng nhịn không được.