Điền Duyên

Chương 72 : Cuộc sống hạnh phúc

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng Lão Thực bị khuê nữ sai sử thành công, là không được yên tĩnh nữa.



Chạng vạng hôm sau, sau khi kết thúc công việc, Đỗ Quyên như cũ thúc hắn chẻ củi.



Mãi đến khi một đống củi được chẻ hết, xếp gọn như lỗ châu mai như lời

Phùng Trường Thuận nói, Đỗ Quyên mới hăng hái biểu dương hắn; Vì thế,

nàng nói với Nhậm Tam Hòa là muốn một con thỏ.



Nhậm Tam Hòa thập phần kinh ngạc.



Đỗ Quyên không chút xấu hổ đếm trên đầu ngón tay, đối với hắn nói: “Muốn

xẻng nhỏ, cái cuốc nhỏ, dao nhỏ, lưới nhỏ, gùi nhỏ, rổ nhỏ...”



Nhậm Tam Hòa ôn nhu hỏi tiểu nữ oa: “Ngươi muốn những thứ này để làm gì?”



Đỗ Quyên cười híp mắt nói: “Ta muốn.”



Nếu nói ra một đống kế hoạch, hắn sẽ kinh ngạc đến ngây người. Đơn giản cái gì cũng không nói, chỉ là muốn. Nếu canh chừng nàng dùng những vật này

cho việc gì, so với đi săn da cáo còn dễ dàng hơn.



Nhậm Tam Hòa buồn bực.



Nếu Đỗ Quyên thật muốn da cáo, hắn còn dễ dàng kiếm được. Mấy thứ này tuy

không bao nhiêu tiền, nhưng trước mắt hắn thật không dễ tìm được.



Vì thế, hắn ra ngoài núi một chuyến, mới coi như làm đủ.



Sau đó liên tục đưa vài lần chim trĩ đến, đều là sống, có lông vũ rất xinh đẹp. Dân bản xứ gọi là “Hồng gà cảnh“.



Nguyện vọng muốn ăn gà của Hoàng Lão Thực căn bản không thể thực hiện. Toàn bộ gà đều bị Phùng Thị cắt cánh thành gà nhà để nuôi.



Rốt cuộc nàng cũng hiểu, khuê nữ thật muốn nuôi gà.



Mặc kệ có thể nuôi thành hay không, nàng còn nhỏ tuổi đã biết bận tâm trong nhà, làm lòng nàng phá lệ mềm mại càng thêm thích nàng. So với Đỗ

Quyên, Hoàng Tước Nhi càng như nàng nhặt về.



Phùng Thị thiên vị Đỗ Quyên không chỉ vì chuyện đó, còn bởi vì khuê nữ này quá tri kỷ.



Nàng cứng rắn quấn lấy Hoàng Lão Thực, khiến hắn chẻ hết củi xong, lại kêu hắn làm chuyện khác, thường dùng thanh âm êm ái gọi:



”Cha, cho heo ăn.”



”Cha, vại hết nước.”



”Cha, giúp nương gánh củi về.”



”Cha. Đem bao đậu này lên gác xép đi.”



...



Tóm lại, việc nhà nàng đều trông coi, đem việc nặng giao hết cho Hoàng Lão

Thực. Nàng và Hoàng Tước Nhi cũng làm chút việc trong khả năng, Phùng

Thị căn bản không cần nàng phân công.



Vì thế. Hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp hẳn lên.
không nuôi nổi. Vì thế, nàng trông chừng gà, không cho chúng mổ hoa

hướng dương.



Ai, nàng cảm thấy ở nông thôn không dễ, tận lúc này nàng mới thấu hiểu “Ai biết trên bàn cơm, hạt hạt đều vất vả.”



Cũng may gà con chết năm con, còn sót lại rốt cuộc trưởng thành. Hoa hướng dương cũng trĩu nặng to như cái đĩa, sắp thu.



Lần này ảnh hưởng từ thành quả thu được, Phùng Thị chấp nhận việc hai tỷ

muội làm, không hề mắng các nàng làm chuyện không đứng đắn. Hoàng Lão

Thực xuống ruộng làm việc cũng mang theo cái rọ bắt cá con.



Hơn nữa nói trước mắt, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi thu thập tôm cá nhỏ xong, thì Hoàng Lão Thực cũng thu gọn xong đồ trong sân, Phùng Thị cũng vừa

vặn kêu ăn cơm tối.



Vì thế, Hoàng Lão Thực tươi cười rạng rỡ ngồi bên bàn ăn.



Lúc này là lúc hắn có hình tượng chủ nhà nhất.



Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi giống như chim nhỏ, bay tới bay lui phòng chính và nhà bếp, giúp Phùng Thị bưng cơm bưng đồ ăn, cầm chén đũa, rất hăng

hái không thấy vất vả.



Phùng Thị không yên lòng, cao giọng ngăn cản nói: “Đỗ Quyên, ngươi đặt ở đó. Làm vỡ chén, coi ta không đánh ngươi.”



Đỗ Quyên cười hì hì không để ý tới nàng.



Dọn bàn xong, có bốn món ăn: một chén hồng đỏ xào cà, một chén trứng chưng, một chén rau hẹ xào trứng gà, một chén nấm.



Lập tức, Hoàng Lão Thực đầu bàn, Phùng Thị cuối bàn, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi ngồi bên trái, mọi người bắt đầu ăn cơm.



Phùng Thị đem bát trứng chưng màu vàng trắng giống như thạch quả trực tiếp để trước mặt Đỗ Quyên, “Ăn trứng trước rồi mới uống cháo ngô.”



Đỗ Quyên gật đầu, dùng muôi gỗ rạch trứng ra làm hai, nói với Hoàng Tước

Nhi, “Tỷ tỷ, hai chúng ta ăn. Đây là trứng đẻ lần đầu tiên.”



Hoàng Tước Nhi ghé sát vào nàng cùng múc ăn.



Hình ảnh này không phải là lần thứ nhất, Phùng Thị nhìn cũng thích.



Dù sao Hoàng Tước Nhi cũng là con gái ruột của nàng. Nếu Đỗ Quyên bá đạo, ăn mảnh, chắc nàng sẽ không thiên vị như vậy.



Hoàng Lão Thực gặp một miếng lớn rau hẹ xào trứng đưa vào miệng ăn, hài lòng

thở ra một hơi, cười nói: “Qua mấy ngày nữa những con gà mái khác cũng

nên đẻ trứng. Đã nuôi nhiều ngày như vậy.”



Đỗ Quyên hai ba

ngụm ắn hết nửa phần trứng chưng của mình, rồi mới bưng bát cháo ngô

lên, ra vẻ hung ác nói: “Nếu chúng nó không đẻ trứng, sẽ giết ăn, đỡ

uổng phí lương thực.”



Hoàng Lão Thực vừa nghe vội đối với

Phùng Thị nói: “Nương nàng, ta giết một con gà trống đi. Giữ lại cũng vô dụng, còn ham đánh nhau.”



Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên không khỏi nhìn nhau cười.