Điền Duyên

Chương 73 : Ngày lành mỗi ngày mỗi có

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Phùng Thị trừng mắt nhìn chồng, nói: "Gà trống kia ta dùng để đổi muối."



Ông ngoại mang muối đến đã sớm ăn hết rồi.



Hoàng Lão Thực lập tức cúi đầu.



Phùng Thị cười lạnh một tiếng nói: "Không phải ngươi đưa đi hết sao? Đều tặng cho cha ngươi mới tốt."



Đỗ Quyên thấy không khí thay đổi, vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn Phùng Thị nói: "Nương, ruộng nương đã xong hết rồi chưa? Bắt đầu từ ngày mai ngươi lên núi hái nấm. Ta rất thích ăn nấm."



Thổ sản vùng núi, Đỗ Quyên thích nhất là nấm.



Nói là sơn trân, mặc dù thanh đạm, lúc không thịt có thể dùng nó bổ khuyết tràng vị, ăn sao cũng không ngán.



Chỉ là nấm nấu ra hình dạng không đẹp mắt, không giống kiếp trước Đỗ Quyên ăn nấm hương, tròn trịa hoàn chỉnh. Nấm sau khi phơi khô thực dễ bị nát. Từng khối nhỏ nhiều nếp nhăn nhìn giống như miếng vải rách vậy.



Chỉ cần trên bàn có món ăn này, Đỗ Quyên nhất định ăn nhiều hơn.



Nàng ngồi xổm trên băng ghế dài, cánh tay duỗi ra gắp nấm, giống như sợ gắp ít thì lát nữa sẽ không còn. Kỳ thật nàng không muốn gắp nhiều lần, cánh tay với xa rất khó chịu.



Hoàng Tước Nhi mím môi cười.



Phùng Thị không nhịn được cười, giận nói: "Gắp ít đi một chút, cũng không phải là không có."



Ngưng rồi lại nói: "Ngươi nghĩ thật hay, nấm phải lên trên núi có mới được. Tìm khắp nơi, cũng không dễ dàng. Ta còn phải hái hạt dẻ và hạt thông nữa. Năm trước ông ngoại ngươi không vào sơn. Năm nay cần chuẩn bị nhiều thổ sản vùng núi, chờ cuối năm đưa một chút ra ngoài."



Người trong núi,  nhân tình qua lại chỉ là những thứ này.



Sống cũng nhờ vào nó. Lúc không có đồ ăn có thể thêm một chén đồ ăn. Lúc không có lương thực còn có thể lấp bụng. Cho nên thu thổ sản vùng núi mùa thu quan trọng không kém trồng trọt.



Hoàng Tước Nhi dời tới bên người Đỗ Quyên, ghé vào tai nàng thì thầm hai câu.



Đỗ Quyên cười gật đầu liên tục.



Phùng Thị như biết các nàng nói gì, sầm mặt xuống, nhìn Hoàng Tước Nhi nói: "Nếu ngươi dám mang muội muội lên núi, ta đánh gãy chân của ngươi! Ngươi cho là chơi vui? Không nói tới sói, đạp trúng rắn ngươi cũng chết."



Hoàng Tước Nhi cúi đầu không dám hé răng.



Vừa rồi đúng là nàng nói với muội muội, một ngày nào đó các nàng lên núi đào măng hái nấm.



Đỗ Quyên vội vàng nói: "Tỷ tỷ nói đợi trưởng thành mới lên núi. Nương, chờ ta và tỷ tỷ trưởng thành sẽ giúp ngươi đốn củi, nhặt nấm, hái lá trà, còn có thể đào thảo dược bán lấy tiền."



Phùng Thị xem xét nàng, "hừ" một tiếng, tức giận nói: "Vậy ta sẽ chờ. Lúc có thể làm việc, đừng có gọi ngươi lại không động."



Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên liền nở nụ cười.



Phần lớn trẻ con luôn thích mới mẻ, lúc lớn lên thì lười sợ mệt nhọc.


Đỗ Quyên đích xác nhớ rõ lại không thể nói ra, nên nghênh cằm nhỏ lên, nói như thật: "Vì không thích ngươi! Một đời chán ghét ngươi!" Nói xong dựa vào người thím Lâm, điềm nhiên hỏi: "Thích thím."



Vợ Đại Đầu vừa cười vừa gắp một miếng thịt khô đút cho nàng ăn.



Thu Sinh và Hạ Sinh cười nghiêng ngã.



Nếu là người khác nói cha bọn họ như vậy, họ đã sớm nhào lên đánh. Nhưng bộ dáng nhỏ nhắn của Đỗ Quyên chỉ làm cho bọn họ cảm thấy chơi vui. Thậm chí, nhìn bộ dáng cha khốn quẫn, họ cảm thấy sung sướng khi người gặp họa.



Lâm Đại Đầu không thể nhịn được nữa, dùng chiếc đũa gõ vào đầu Hạ Sinh, cả giận nói: "Tiểu tử đáng chết, người ta chán ghét cha ngươi, ngươi còn cười được?"



Tai tay Hạ Sinh che đầu né tránh, nói: "Sao muội muội chỉ chán ghét ngươi? Khẳng định ngươi đã làm chuyện xấu."



Lâm Đại Đầu cả giận nói: "Lão tử làm chuyện xấu gì?"



Hai cha con ầm ỹ.



Thú vị nhất là tiểu Lâm Xuân, hắn cười khan hai tiếng trước, thừa dịp Đỗ Quyên và nương nói chuyện, từ dưới đáy bàn lặng lẽ đưa cái trứng trà cho cha, ý bảo hắn giấu đi, đợi muội muội đi hãy ăn.



Lâm Đại Đầu cảm động vạn phần, cảm thấy tiểu nhi tử tốt.



Lâm Xuân không ăn trứng gà nữa, bò xuống ghế, đối với Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên, đi, ta lấy thứ tốt cho ngươi!", rồi nắm tay Đỗ Quyên chạy ra phía ngoài.



Vợ Đại Đầu thấy hắn như thế, liền cười nói: "Thứ gì tốt chứ, còn không phải là khoai núi. Thu Sinh, ngươi đi tới bếp lò đào ra. Đừng để cho Xuân Nhi làm rồi mặt mày đầy tro."



Thu Sinh vừa cắn trứng gà, vừa bận rộn đi.



Quả nhiên Lâm Xuân dẫn Đỗ Quyên tới phòng bếp, tới cửa bếp lò sờ soạng, "Nương nướng khoai núi. Cái này không đen."



Thì ra Đỗ Quyên thích ăn khoai núi nướng, kêu Hoàng Tước Nhi lúc nấu cơm nhét khoai núi vào lò nướng. Nhưng thường bị nướng cháy như than, đen tuyền, ăn một tay đen xì.



Lâm Xuân nói cái này không đen, cũng không biết làm sao.



Lâm Xuân ngồi bên bếp lò, hai tay cố sức cầm cái cặp gắp than lên, thò vào lò đào khoai núi.



Thu Sinh từ phía sau đuổi tới, nói: "Để cho ta làm. Ngươi muốn chui đầu vào bếp lò sao."



Nói xong đi tới kéo Lâm Xuân lên, một tay cầm cái cặp gắp than đào.



Quả nhiên từ trong bếp lò đào ra 2 củ khoai núi, vỏ khoai còn nguyên màu đỏ, chỉ là có chút nhăn.



Thu Sinh dùng sức phủi hai lần, sạch hết tro mới đưa cho Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên cầm lấy, còn ấm áp mới hỏi: "Đã chín chưa?"



Thu Sinh nói: "Chín. Ngươi bóp thử coi, đều mềm nhũn."



Ba người vừa đi vừa nói, trở về nhà chính.