Điền Duyên
Chương 76 : Ai mới là thân ca (anh ruột)
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Đợi xác định an toàn mới quay đầu lại cười nói: "Nãi nãi, ngươi đừng nóng giận! Ta không mượn thịt nữa. Ta hiểu được, ông ngoại ta mang đồ đến phải tặng cho nãi nãi, nãi nãi có thể mượn. Ông ngoại Đại Nữu tỷ tỷ mang đồ đến, chúng ta không thể mượn."
Hoàng đại nương nhìn cháu gái cười đến thiên chân vô tà, nhu thuận lại hiểu chuyện tổng kết ra "chân lý", càng như một kim đâm thấy máu, nổi giận khó nhịn.
Tuy có chút thẹn quá thành giận, cũng không dám mắng, chỉ nghiêm mặt nói: "Nói lung tung cái gì? Cha ngươi đưa đồ cho ta, đó là hiếu kính cha mẹ..."
Nàng như thấy quỷ. Nếu nói lời của Đỗ Quyên do Phùng Thị dạy cũng không đúng, vì tự thân Phùng Thị sợ là nói cũng không trọn. Nếu nói không ai dạy, một đứa bé mới bây lớn sao có thể nói có thứ tự lớp lang như thế?
Đỗ Quyên vội vàng nói: "Ta hiểu được, là hiếu kính. Cha mẹ ta phải hiếu kính cha mẹ, hiếu kính tiểu thúc tử, tiểu thẩm, hiếu kính cháu trai cháu gái... Ta không thể mượn thịt nãi nãi."
Hoàng đại nương "Phốc" một tiếng, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Đang nháo, Đỗ Quyên quay đầu lại nhìn thấy Lý nãi nãi đi tới, vội ngọt ngào cười nói: "Lý nãi nãi tới."
Lý bà mụ cười hỏi: "Đỗ Quyên, mượn được thịt không?"
Nàng rất tò mò, ánh mắt đảo một vòng trong sân.
Đỗ Quyên nói: "Nãi nãi nói, không thể mượn thịt. Nhà của chúng ta..."
"Đỗ Quyên, đi vào đây cho ta!!!" Hoàng đại nương bị dọa sợ, sợ nàng lặp lại lý luận vừa rồi cho người khác, vội vàng ngăn lại, "Con nít, chuyện nên nói thì không nói. Nói gì mượn thịt, người nghe cười chết! Ngươi muốn ăn thịt thì nói một tiếng, ta kêu Đại Nữu tỷ tỷ ngươi đưa đi là được. Ngày hôm qua ta đã chuẩn bị cho tiểu thúc hắn đưa một chút cho lão Đại, sáng nay bận rộn nên quên."
Lý nãi nãi cười, nét mặt già nua nhăn thành một đóa cúc hoa, nói: "Đứa bé này thật làm cho người vui. Vừa nói đến mượn thịt, ta cười đến nửa ngày gập cả người. Đáng thương, chắc là trong bụng không dầu, miệng nhạt nhẽo muốn ăn thịt, lại không tiện nói muốn nên học người ta nói mượn. Còn nhỏ như vậy, thật khó cho nàng nghĩ ra được!"
Hoàng đại nương oán hận nói: "Con dâu cả của ta là người vô dụng, suốt ngày làm bừa, nuôi 2 đứa nhỏ thành như vậy, cũng không biết cả ngày bận rộn những gì, cũng không thấy bộ dáng bận rộn."
Lý nãi nãi nói: "Ngươi còn ngại đứa bé nuôi không tốt?"
Bộ dáng Đỗ Quyên, mặc xiêm y vải thô cũng không giống trẻ con trong núi. Tròn trịa trắng trẻo, nàng nhìn là không nhịn được muốn đưa tay bẹo mặt nàng.
Hoàng đại nương thấy giận, ngoắc tay nói: "Đỗ Quyên, đến đây."
Đỗ Quyên vội kéo tay Lý bà mụ, nhiệt tâm nói: "Lý nãi nãi, đi vào, nãi nãi ta mời ngươi ăn trứng luộc nước trà. Là ta đưa đến hiếu kính gia gia nãi nãi."
Hoàng đại nương nghe xong vừa tức vừa đắc ý.
Tức giận đến là nàng mượn danh nghĩa của nàng cho người khác ăn. Đắc ý là cháu gái hiếu thuận.
Lý bà mụ có ánh mắt, nói nàng còn phải đánh đậu nên không đi vào.
Có thế Hoàng đại nương mới yên tâm, lại nhịn không được oán thầm: đang đánh đậu còn có công phu qua bên này? Thích xem náo nhiệt nhiều chuyện, bà già đáng chết!
Cười híp mắt, bộ dáng không để bụng hiềm khích lúc nãy.
Lý bà mụ cười nói: "Yêu, Đỗ Quyên thật hiểu chuyện."
Dĩ nhiên Hoàng đại nương không tiện truy cứu nữa, cơn khó chịu nghẹn ở ngực ra không được.
Đứa cháu gái này quả thực là ma tinh của nàng.
Tiểu Bảo thấy nãi nãi có biểu cảm đó, không thể mắng, càng không thể đánh, bởi vậy cả giận nói: "Không cần trứng trà thối của ngươi! Nãi nãi, không cho nàng thịt. Cầm lại đi."
Thằng nhỏ đáng chết, không đáng yêu chút nào!
Đỗ Quyên suýt nói ra miệng, "Ngươi phun hết muối đã ăn ra cho ta", cố lắm mới nhịn được. Tròng mắt chuyển động, ngửa mặt nhìn Hoàng đại nương nói: "Nãi nãi, ta không cần các ngươi phun hết muối đã ăn ra."
Một câu nhắc nhở mãnh liệt.
Lý bà mụ nghe xong che miệng cười ha hả, "Ái dà! Xem đứa bé này nói kìa!"
Mặt Hoàng đại nương tím lại, trừng Tiểu Bảo.
Cửu Nhi khinh miệt đối với Tiểu Bảo nói: "Không cho thì không cho! Ai thèm chứ! Chờ cha ta săn đại lão hổ, ta đưa cho Đỗ Quyên rất nhiều thịt. Thèm chết ngươi!"
Tiểu Bảo nhìn Cửu Nhi, mím chặt môi không nói lời nào.
Con nít cũng có tiêu chuẩn phán đoán của mình: tại thôn Thanh Tuyền, người nhà Lâm lý chính là kẻ có tiền thượng đẳng, không phải người bình thường có thể choc, ăn cũng không phải người bình thường có thể so, Cửu Nhi cũng không chém gió.
Lâm Xuân cũng nói: "Đỗ Quyên, không cần thịt của hắn."
Đỗ Quyên ngăn cản bọn họ nói: "Đều đừng ồn."
Lại ngửa đầu nhìn Hoàng đại nương cười nói: "Nãi nãi, ta đi. Cám ơn nãi nãi cho thịt. Ta về nhà sẽ nói với cha, cũng nói với nương. Ông ngoại ta tới, cũng sẽ nói với ông ngoại."
Nàng không nhìn Tiểu Bảo, không đi dỗ hắn, cũng không tranh cãi với hắn.
Nếu như nói đối với Hoàng đại nương nàng còn dùng chút tâm tư, thì đối với Tiểu Bảo hoàn toàn là bản tính cho phép, lười để ý tới.
Đứa bé này ghen tị, nhìn Đỗ Quyên không vừa mắt, Đỗ Quyên có nhượng bộ cũng vô dụng, càng cổ vũ hắn lên mặt. Nói không chừng vì địa vị đặc thù của hắn ở Hoàng gia nên thường dẫm đạp nàng.
Cho nên, Đỗ Quyên căn bản không để ý tới hắn, kêu Lâm Xuân cầm rổ xoay người rời đi.
Cửu Nhi nhìn thấy, vội kêu một ca ca lớn hơn một chút hỗ trợ cầm lấy rổ.