Điền Duyên

Chương 77 : Thịt mượn về thật thơm

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng đại nương nhìn cháu gái được một đám nhóc tì vây quanh mà đi, sắc mặt không tốt, trực giác thấy không thích hợp, cái gì cũng không đúng.



Cũng không biết vì sao, thịt và muối đều cho nàng.



Mắng nàng vài câu, nàng rất biết điều lắng nghe, đảo mắt nói ra lời có thể hù chết người. Nếu mặc kệ để để nàng nói ra ngoài, ngày mai Hoàng gia không cần ở lại trong thôn.



Tiểu Bảo còn chưa làm gì, nàng đã ầm ĩ người cả thôn đều đến coi, đều biết Tiểu Bảo khi dễ muội muội. Nàng còn ra vẻ bị ủy khuất mà không so đo.



Hoàng đại nương cảm thấy bị nghẹn khuất chết.



So với lúc Phùng Thị bị nghẹn, nàng còn nghẹn hơn.



Đỗ Quyên cũng không cao hứng, tranh với một bà già nông thôn có gì vui đâu?



Nhưng nàng không thể không tranh.



Không phải nàng muốn ăn thịt, cũng không phải vì trả thù. Lấy vài thứ từ nhà bà nội về, nàng muốn vì tương lai nhà mình, muốn xoay chuyển tình thế hai nhà chung đụng.



Nàng muốn cho gia gia nãi nãi hiểu: sau này, nên hiếu kính đại nhi tử nhất định sẽ hiếu kính, nhưng muốn bất công lấy đồ từ đại nhi tử, không có cửa đâu!



Đỗ Quyên được một đám nhóc "thấy việc nghĩa hăng hái làm" hộ tống về đến nhà, nhiệt tâm gọi bọn họ đi vào chơi, lại lấy hạt dẻ nấu ngày hôm qua cho bọn họ ăn.



Ai ngờ đám tiểu tử này còn khó quản hơn gà, chạy khắp nơi.



Bỗng liếc mắt nhìn thấy mấy cây hoa hướng dương, đều chạy vội qua.



Một đứa bé ba bốn tuổi đầy hiếu kỳ, muốn nhìn hạt hướng dương trưởng thành chưa, tay vụng về làm gãy cả cây hướng dương.



Lâm Xuân gấp gáp kêu to ngăn cản.



Đỗ Quyên đang giải thích lai lịch của muối và thịt với Hoàng Tước Nhi, liếc mắt nhìn thấy đám nhóc đều vây quanh bên đám hoa hướng dương, nhưng không thấy cái đĩa hoa cao ngất lúc trước, thầm nghĩ không tốt, vội vàng chạy qua.



Nhìn hoa hướng dương bị ngã xuống đất, nàng không thể không thừa nhận: Phùng Thị nói rất đúng.



Trồng hoa hướng dương trong sân, cũng chỉ có nàng hoặc người trong thành có thể nghĩ ra; Cho rằng vừa có thể thưởng thức hoa hướng dương sáng lạn, còn có thể thu hoạch hạt hướng dương làm đồ ăn vặt, lại hoàn toàn quên rằng trồng thứ này ở trong sân sẽ bị gà mổ, heo ủi, chó lủi vào, trẻ con phá.



Lâm Xuân thấy sắc mặt Đỗ Quyên không tốt, vội kêu đám trẻ: "Đỡ dậy! Đỡ dậy! Lấy cái cuốc đến chỉnh lại."


Thật mắc cỡ chết người!



Phùng Thị dùng thìa chút nước kho lên nếm, cảm thấy tàm tạm, lại dùng chiếc đũa đảo thịt, không nói gì chỉ lo dùng muôi đảo nồi thịt.



Đỗ Quyên truy vấn: "Đã chín chưa, nương?"



Hoàng Tước Nhi cúi đầu cười.



Chỉ có muội muội dám nói chuyện như vậy với nương. Nàng không dám.



Phùng Thị quay đầu trắng mắt liếc Đỗ Quyên, rồi đi đến trước tủ bát lấy ra cái bát gỗ nhỏ của nàng, múc mấy khối thịt cùng một cái muôi nấm, bưng để trên bàn nhỏ, nói: "Ăn đi."



Rồi hướng về Hoàng Tước Nhi đang ở trước bếp lò nói: "Tước Nhi cũng tới ăn."



Hoàng Tước Nhi "Ân" một tiếng, nói: "Lắt nữa ra ăn, còn phải xào đậu cove nữa."



Phùng Thị tức giận nói: "Gọi cha ngươi đến nấu."



Đỗ Quyên vội vàng gắp một miếng thịt nhét vào miệng Lão Thực, nhìn hắn cười.



Hoàng Lão Thực ngoan ngoãn, thập phần vui vẻ đi nhóm lửa.



Hắn vừa ăn, vừa nói: "Nương Tước Nhi, sao không bỏ chút ớt? Thịt này cay chút mới ngon." Hắn nhanh chóng vứt chuyện không vui vừa rồi ra sau đầu, vì trước mắt người một nhà ăn thịt ấm áp hấp dẫn, ha hả cười đề nghị.



Phùng Thị vừa dùng chén lớn múc thịt, vừa nói: "Bỏ ớt, Đỗ Quyên có thể ăn sao? Ngươi chỉ biết bản thân thôi. Thịt ngon, lại thả nấm quá thơm ngon còn muốn thả ớt gì chứ. Lại không phải nấu chua."



Đỗ Quyên không ăn cay.



Nàng cảm thấy mình còn quá nhỏ, cho nên không dám nếm thử vị cay.



Nghe nương nói như vậy, vội nói: "Nương, ngươi múc riêng một chút ra, còn lại thì bỏ ớt nấu thêm một chút cho một mình cha ăn."



Phùng Thị cao giọng nói: "Ta ăn no cơm không có chuyện gì làm chuyên hầu hạ hắn! Bận rộn không còn ra dạng gì, còn tách ra nấu. Muốn ăn ớt, ta xào một chén ớt cho ngươi ăn. Cay chết ngươi!"



Đỗ Quyên đề nghị không được, đành phải nhìn Hoàng Lão Thực le lưỡi.



Hoàng Lão Thực không để ý, cười nói: "Cứ như vậy cũng tốt. Cứ như vậy."