Điền Duyên

Chương 78 : Tiểu quỷ đương gia

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng Tước Nhi rửa

tay xong tới ngồi xuống. Đỗ Quyên vội đưa cho nàng một đôi đũa, đề nghị: “Tỷ tỷ, ngươi ăn nấm trước. Nấm ăn ngon.”



Hôm nay thịt dê nấu với nấm Phùng Thị vừa hái về.



Nấm tươi mới, lại ngon miệng. Nấu trong nước dùng, đem vị thịt đều hút vào, cho nên hương vị so với thịt còn ngon hơn.



Hoàng Tước Nhi nếm một miếng, gật đầu nói: “Uh, giống thịt.”



Nàng không biết hình dung thế nào, liền lấy thịt đến so.



Đỗ Quyên giải thích: “Hương vị của thịt đều bị nấm hút vào.”



Ăn nấm, ăn một miếng thịt nữa, Hoàng Tước Nhi lại nói: “So với thịt thỏ ăn ngon hơn.”



”Sao có thể so được! Thịt thỏ thô hơn. Đây là thịt dê núi.” Phùng Thị ở bên kia nói tiếp.



Nàng đổ đậu cove vào nồi, quay đầu thấy hai chị em ăn ngon lành, trên mặt

tràn đầy sung sướng tươi cười, nhu tình trong lòng nổi lên, bưng chén

lớn thịt dê trên thành bếp tới gắp thêm thịt và nấm cho họ.



Đỗ Quyên vội ngăn lại nói: “Không cần thêm, nương. Chúng ta đợi lúc ăn cơm ăn nữa.”



Lại ghé sát vào Hoàng Tước Nhi đề nghị, “Chúng ta múc nước ăn.”



Hoàng Tước Nhi tưởng tượng tới nước thịt, hiểu ý gật đầu cười, lộ ra răng nanh nhỏ, thật đáng yêu.



Mặc dù dâ của nàng không trắng như Đỗ Quyên, nhưng rất trơn bóng, không hề

khô vàng như trước đây. Tóc và lông mày cũng sáng không ít, cái mũi nhỏ

nhìn rất tinh xảo.



Đỗ Quyên cười hì hì đưa tay giúp nàng vuốt tóc, chỉnh lý tóc loà xoà trên trán.



Nàng làm như mình là người lớn, thường trêu đùa tiểu thư tỷ tỷ, nhưng Phùng

Thị thường coi nàng là đứa bé. Lúc này vặn cái khăn mặt nóng đến, đem

đầu nhỏ của nàng ấn vào trong ngực, khăn nóng phủ lên mặt, dùng sức lau: “Xem này miệng ăn.”



”Ái da, đau quá!”



Đỗ Quyên nín thở, mặc nàng lau mặt mình, rồi nhịn không được kêu lên.



Cái khăn màu tro rất thô ráp, đối với khuôn mặt non mềm của nàng thật sự là một loại thương tổn.



Phùng Thị nghe vậy buông tay, nhìn khăn mặt, lại nhìn mặt khuê nữ, cũng cảm

thấy không đành lòng, nhân tiện nói: “Từ từ nương tìm một miếng vải mềm

cho ngươi lau mặt.”



Đỗ Quyên vội gật đầu nói: “Cám ơn nương.”
giờ trở về nhà, trong viện dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, sức sống bừng

bừng. Có người nấu nước nóng rửa mặt, có người châm trà lấy đồ ăn, đưa

khăn mặt sạch lau mồ hôi. Cái khăn vẫn là mảnh khăn cũ, nhưng được giặt

giũ sạch sẽ, toát ra hơi hướm của nắng.



Phùng Thị còn có niềm thư thái khác: bà bà đến qua vài lần, chưa từng lấy được thứ tốt.



Nghi ngờ nhìn hai cô con gái, vẫn còn nhỏ như vậy a!



Dù sao, hài lòng với cuộc sống này thì tốt rồi.



Cứ thế bận rộn hơn nửa tháng. Ngày hôm đó, Hoàng gia và Lâm gia không ra

ruộng, cũng không lên núi, thừa dịp có nắng bày bắp ngô, phơi kê.



Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên cũng giúp làm chút việc vặt vãnh.



Hai gia đình vừa làm việc, vừa cách bức tường viện cao giọng nói chuyện qua lại.



Lúc này, Thu Sinh và Hạ Sinh la hét tìm giỏ muốn đi cắt cỏ heo, thuận tiện lưới tôm cá.



Tiểu Lâm Xuân chạy vội vào sân Hoàng gia, hô: “Đỗ Quyên, cùng chúng ta đi ra bờ sông chơi. Hôm nay không phải nương ngươi ở nhà sao?”



Đỗ Quyên động lòng, nhìn Phùng thị.



Phùng Thị trầm mặt nói: “Không cho đi! Té xuống sông thì sao?”



Lâm Xuân nói: “Ta mang muội muội đi. Đại ca, nhị ca ta cũng đi.”



Phùng Thị cười nói: “Ngươi còn cần người chiếu khán kia, sao ngươi chiếu khán được muội muội. Bờ sông có gì mà chơi vui? Đỗ Quyên là con gái, sao có thể giống ngươi, chơi một thân bùn.” Nói xong nhìn xuóng dưới chân hắn.



Tiểu oa nhi hôm nay ngay cả giầy cũng không mang, đi chân trần.



Trẻ con trong thôn, phần lớn thời gian chỉ cần không lạnh, không lên núi, đều đi chân trần.



Đỗ Quyên vội nói: “Nương, ta cùng tỷ tỷ đi, đi theo Thu Sinh ca ca bọn họ. Chúng ta không nghịch nước, liền chọn rau dại. Ta thường không ra ngoài chơi. Ta muốn đi bờ sông chơi.”



Phùng Thị còn đang do dự, Hoàng Lão Thực vội nói: “Cho nàng đi đi.”



Bên sân cách vách, vợ Đại Đầu cao giọng nói: “Đệ muội, cho Đỗ Quyên và Tước Nhi đi đi. Có Thu Sinh nhà ta chiếu ứng, không có việc gì. Thu Sinh đã

lớn. Thời tiết này, khẳng định bờ sông có rất nhiều trẻ con, không phải

cắt cỏ heo thì là bắt cá chơi, ruộng bên cạnh cũng có người lớn làm

việc, không sợ.”



Phùng Thị nghe xong, lại nhìn hai khuê nữ

đang dò xét nhìn mình, nghĩ các nàng luôn vâng lời, chưa bao giờ ra cửa, cho nên nói: “Vậy ngươi cùng tỷ tỷ đi. Đừng có chạy lung tung. Đừng

nghịch nước. Nếu vọc nước, trở về ta đánh gãy chân của ngươi.”