Điền Duyên

Chương 79 : Ngươi ở đâu

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên mừng rỡ, vừa vâng dạ vừa tìm rổ tìm giỏ, tìm cái xẻng, lại đổi giày. Đổi một đôi giầy rách cũ để tránh làm dơ giầy tốt.



Đỗ Quyên mang đôi giày cũ của Hoàng Tước Nhi, mũi giày rách một lỗ, lộ ra ngón chân cái trắng mềm.



Phùng Thị thấy nàng lấy giỏ, còn lấy cái rổ nhỏ, trong rổ đựng xẻng nhỏ. Bộ này do Nhậm Tam Hòa làm cho nàng, vội vàng ngăn lại hỏi: "Ngươi mang mấy thứ này đi làm gì?"



Đỗ Quyên giải thích: "Giỏ đựng cỏ heo. Rổ đựng cá."



Phùng Thị nghe xong vừa buồn cười vừa giận, trách mắng: "Ngươi mau thả giỏ xuống cho ta, rổ cũng đừng mang, ngươi đi tay không. Ai trông cậy vào ngươi cắt cỏ heo chứ? Đừng làm mất cái xẻng."



Tuy là vật nhỏ nhưng nhà không thể thiếu nó, cho nên nàng không yên lòng để Đỗ Quyên mang đi ra ngoài. Con nít mãi chơi quên mất, quay đầu bỏ luôn trong ruộng, căn bản không nhớ cầm về, mất đi rất đáng tiếc.



Hoàng Tước Nhi cũng khuyên muội muội.



Không có biện pháp, tuổi tác quá nhỏ bị người kỳ thị.



Đỗ Quyên đành buông những thứ kia, đổi cái rổ nhỏ cũ khác. Không nghe Phùng Thị lải nhải, liền kéo Hoàng Tước Nhi chạy ra bên ngoài, bởi huynh đệ Thu Sinh đã đứng bên ngoài đợi.



Trừ bỏ huynh đệ Thu Sinh, còn có cách vách Lâm gia, kêu Cân gia. Tiểu tử nhà bọn họ cùng ba nha đầu, cũng có mặt.



Đỗ Quyên hô to một tiếng "Thu Sinh ca ca", cười toe toét như hoa.



Thu Sinh thấy bộ dáng nhỏ xíu của nàng, như chim non được phép bay, cũng cười, vung tay lên, nói: "Đi! Xuân Nhi, ngươi dẫn muội muội."



Hoàng Tước Nhi vội nói: "Ta dắt."



Phía sau, Lâm Đại Đầu cao giọng hô: "Thu Sinh, cha ở nhà chờ. Chờ các ngươi bắt cá về nấu. Buổi trưa trông cậy vào nó ăn cơm."



Lời này làm cả ba gia đình đồng thời truyền ra tiếng cười to.



Những đứa nhỏ mặc kệ. Đều chạy như bay.



Đỗ Quyên cảm thấy tâm tình siêu cấp thoải mái: vừa ra khỏi cửa, phảng phất như "biển sâu cho cá vượt, trời cao để chim bay." Nàng có thể tùy tiện chạy nhảy. Cũng đại biểu nàng trưởng thành, không cần ai dắt tay, vui vẻ chạy theo Lâm Xuân.



Tự cho là chạy rất nhanh, nhưng Thu Sinh chê nàng cản trở, hoặc không đành lòng nhìn nàng mệt được thở hổn hển, lấy cớ cõng nàng đi.



Lâm Xuân vội nói: "Đỗ Quyên, ta giúp ngươi cầm rổ."



Đỗ Quyên vô pháp, đành để Thu Sinh cõng.



Thiếu niên cõng nàng cũng chạy rất nhanh. Nhưng chạy bị xóc nảy liên tục, làm nàng sợ tới mức gắt gao ôm cổ hắn, sợ bị xóc rớt xuống, không còn tâm tư nhìn cảnh vật trên đường.



Bọn họ đi về hướng đầu thôn tây.




Bình tĩnh lại mới cúi đầu nhìn thằng nhỏ ôn nhu nói: "Ta không muốn ăn cái gì, ta đang chơi, hô chơi. Ngươi cũng lớn tiếng kêu thử  xem, chơi vui lắm."



Lâm Xuân liền cười, ngửa mặt lên trời hô: "Đỗ —— Quyên —— "



Thanh âm so với Đỗ Quyên còn cao hơn, vững chãi hơn.



Đỗ Quyên suýt khóc.



Lúc này, Thu Sinh, Phúc Sinh và Cửu Nhi, còn có Hoàng Tước Nhi và Thủy Tú, đều tới.



Hoàng Tước Nhi đánh giá muội muội từ trên xuống dưới trước, phát hiện nàng không có việc gì, mới yên tâm. Vội hỏi nàng muốn về nhà sao.



Đỗ Quyên xấu hổ, đã kinh động nhiều người như vậy.



Nàng vội cười nói không có việc gì, nàng chỉ hô chơi.



Thu Sinh lớn hơn một chút, phát hiện nụ cười của tiểu nữ oa không sáng lạn bằng lúc trước. Hắn cũng không hỏi nàng tại sao, liền đưa con cá dài chừng nửa thước trên tay, dùng cỏ xuyên qua mang cho nàng, nói: "Đỗ Quyên, cái này cho ngươi."



Đỗ Quyên nhìn con cá lớn, kinh ngạc hỏi: "Là cá gì?" Một mặt lại nói: "Thu Sinh ca ca cầm về nhà nấu đi. Ta không cần."



Thu Sinh cười nói: "Ngươi cầm con này. Ta còn muốn bắt thêm. Buổi trưa chúng ta đều ăn cá. Phúc Sinh ca ca kéo lưới, bắt rất nhiều."



Đỗ Quyên vừa nghe hứng thú, nói muốn đi xem.



Thu Sinh do dự một hồi rồi gật đầu. Hắn tiến lên dắt tay nàng, lại gọi Lâm Xuân cầm rổ của nàng, rồi hướng Hoàng Tước Nhi nói: "Ta dắt nàng đi xem đánh cá."



Thủy Tú cũng dặn ca ca Phúc Sinh chiếu cố Đỗ Quyên, rồi mọi người mới giả tán.



Lúc xuống bãi sông, Cửu Nhi hỏi Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên, Lý Đôn là cái thứ gì? Ăn ngon hay không?"



Đỗ Quyên thiếu chút nữa bật thốt lên nói "Lý Đôn không phải là đồ vật", cố nhịn lại.



Nàng cười gượng hai tiếng, nói: "Lý Đôn là chim, bay trên trời cao. Bay qua muôn sông nghìn núi..."



Cửu Nhi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hèn chi ngươi hướng lên trời kêu."



Lâm Xuân thắc mắc hỏi Đỗ Quyên, hình dạng chim ra sao.



Đỗ Quyên vội nói bậy bạ, đem chim đại bàng hóa thân thành Lý Đôn, mới đem việc này lừa gạt cho qua.



Thu Sinh nắm tay mềm nhỏ của bé gái, nghe thanh âm trong trẻo của nàng, trong lòng ngạc nhiên, sao nàng luôn có ý tưởng và cách nói kỳ quái như thế.