Điền Duyên
Chương 80 : Đánh cho ngươi nhìn thấy bản cô nương phải đi vòng
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Sau đó, Đỗ Quyên đi theo đám con trai, coi bọn họ lưới cá, túi tôm.
Quả nhiên người với người cần câu thông lẫn nhau.
Đám bé gái trong thôn dù hào phóng như Thủy Tú, cũng sẽ không giống như Đỗ Quyên đối với bé trai. Cho nên, không đến nửa canh giờ, tất cả con trai, mặc kệ quen hay không quen, đều che chở nàng như muội muội trong nhà.
Dung nhan như ngọc của nàng làm người ta không đành lòng chơi xấu. Nụ cười sáng lạn của nàng làm cho không người nào có thể bỏ qua. Nàng luôn miệng "Ca ca" "Tỷ tỷ", thập phần nhu thuận, cử chỉ hào phóng hoạt bát, nói chuyện miệng lưỡi lanh lợi rõ ràng, thật sự rất khó làm cho người không thích.
Thấy Phúc Sinh bọn họ quan hệ mật thiết, ở trong nước tranh nhau, kéo lưới, khua nước đuổi cá nhiệt tình mười phần, hứng thú của Đỗ Quyên càng dâng cao. Mỗi lần kéo võng lên, nàng đều muốn chen vào giúp nhặt cá. Tay nhỏ vừa bắt lại trượt, thập phần thú vị, rước lấy một trận cười.
Chơi nháo như vậy, tóc nàng cũng loạn, trên mặt đều là nước, giày dẫm trên bờ cát đầy bùn cát, khác xa với hình tượng ngày xưa.
Thu Sinh quen thấy nàng sạch sẽ, lúc này nhịn không được, đi tới nhấc nàng lên, dắt đến bờ sông. Giúp nàng rửa sạch tay, lại vụng về chải tóc rối của nàng, sau đó dặn nàng không cần đi nhặt cá, nói về nhà thím Hoàng sẽ mắng.
Đỗ Quyên cũng không tranh luận cùng hắn, nghe lời gật đầu.
Quay người lại vẫn chơi như thường, làm Thu Sinh nhíu mày không thôi.
Lâm Xuân và Cửu Nhi lại khác. Đỗ Quyên chơi như thế nào, bọn họ đều ở bên cạnh trợ uy.
Sau này, Thủy Tú và Hoàng Tước Nhi các nàng cũng tới gần, ở phụ cận chọn rau dại. Nhất thời nghe ồn ào, lại xông tới xem cá, tiếng cười đùa càng lớn.
Mọi người đi ngược dòng nước về hướng Tây.
Đỗ Quyên đi mệt, ngồi nghỉ ngơi trên bờ đê, nhìn bọn họ bận rộn.
Lâm Xuân theo kịp, dặn nàng không chạy loạn, rồi lại đi xuống sông.
Trong vui sướng luôn có chuyện không vui phát sinh. Đỗ Quyên đang nghỉ tạm, thấy mọi người đi xa hơn một đoạn, cũng không vội đuổi theo, nghĩ đợi lát nữa sẽ đi qua.
Ai ngờ lúc này, có người từ phía sau đẩy nàng một cái. Nàng như hồ lô, từ trên đê lăn xuống sông. Đoạn này sông tương đối sâu, phía dưới không có chỗ nước cạn. Vì thế, nàng từ phía trên lăn xuống, trôi tuột vào sông sâu.
Lúc từ trên bờ lăn xuống, mặt nàng bị cỏ tranh quẹt qua, trán cũng bị cọ xát đau đớn. Khoảnh khắc rơi xuống nước, nàng xoay mặt nhìn thấy Tiểu Bảo chạy về phía trước.
Đỗ Quyên phẫn nộ. Đứa nhỏ này quá ghê tởm!
Đây không phải là nghịch ngợm gây sự. Loại này hoàn toàn là trả thù không để ý hậu quả. Có thể thấy được sự ghen tị trong lòng hắn rất sâu đậm.
Nếu nàng quả thực chỉ là hài tử một hai tuổi, trước mắt khẳng định là về chầu trời.
Nhưng là, kiếp trước lúc nàng vào vườn trẻ đã biết bơi lội, dĩ nhiên sẽ không chết đuối. Hơn nữa, bởi vì chỗ nàng rơi xuống không có chỗ nước cạn. Nước sông tương đối sâu, cũng không phải là dòng nước từ trên tảng đá chảy xuống chỗ nước cạn. Nếu là chỗ nước cạn, té cũng muốn chết.
Lúc trước bọn họ sợ tỷ muội Hoàng Tước Nhi chịu thiệt, đều muốn lên hỗ trợ. Sau khi Đỗ Quyên nói câu đó, bọn họ đều dừng chân lại. Bởi vì huynh đệ tỷ muội nhà ai đều có lúc cãi nhau, người bên ngoài quả thật không tiện nhúng tay.
Cho nên, trừ bỏ Lâm Xuân và Cửu Nhi, những người khác đều ở bên cạnh nhìn.
Thu Sinh nghĩ nếu là hai tỷ muội không địch lại Tiểu Bảo, sẽ đi hỗ trợ.
Ai ngờ sự tình hoàn toàn không như trong tưởng tượng của bọn họ. Hai tỷ muội liên thủ đánh Tiểu Bảo. Hơn nữa Đỗ Quyên không ngừng lặp lại câu hỏi, hắn nghe được lòng mọi người co rút.
"Hỏi hắn có phục hay không!"
"Ngươi có phục hay không?"
"Hỏi hắn dám chết đuối muội muội không!"
"Ngươi dám chết đuối muội muội không?"
"Hỏi hắn nhận sai hay không! Nhận sai thì nói "Muội muội, ta sai lầm!" "
"Ngươi nhận sai hay không? Nói sai!"
...
Tiểu Bảo bị hai tỷ muội hỏi đến mụ đầu, phảng phất như đối mặt với sự chất vấn khiển trách của trưởng bối, quật cường trả lời: "Không nhận sai!"
Đỗ Quyên liền đối với Hoàng Tước Nhi nói: "Nhéo cánh tay hắn!"
Mình lại liều mạng xoay lỗ tai hắn, hỏi lại: "Nhận sai hay không?"
"Không nhận sai!"
Vậy thì lại bạt tai, lại xoay lỗ tai!
Không đánh cho hắn sau này nhìn thấy muội muội đi vòng thì không thể.
Đám nhỏ thấy thú vị, lúc Đỗ Quyên dạy Hoàng Tước Nhi, bọn họ liền cùng quát hỏi: "Nhận sai hay không?"
Thanh âm đều nhịp, đặc biệt thanh âm của Lâm Xuân và Cửu Nhi vang dội nhất.
Từ nay về sau, phàm trong thôn tiểu oa nhi gây sự, kẻ có lý nhất định sẽ chất vấn đối phương "Ngươi có biết sai không? Nhận sai hay không?" Không nhận sai đánh tiếp.
Lời này bắt đầu lưu hành trong thôn Thanh Tuyền.